Lần theo mùi hương của kí ức, nàng lại tìm đến quán Lavender nằm lặng lẽ dưới tán cây mùa hạ. Phố mùa này vắng quá, truyện cô giáo thảo như thể toàn những người cô đơn trôi vô định trên nền một bức tranh lộn xộn và buồn.
Nàng bước vào quán, hài đỏ váy đỏ lúng liếng cả một khoảng không gian trầm lắng. Nàng nổi bật đến mức tất cả những người đàn bà đều ngoảnh lại nhìn nàng. Nhân viên phục vụ bàn bưng tới một cốc nước vối, mỉm cười hỏi:
- Chị gọi đồ uống bây giờ hay là đợi thêm chút nữa?
- Chị không có ý định đợi ai. Cho một ly café đen đá. Không đường.
Café đen sóng sánh, tóc nàng xõa mềm vai, dịu dàng như một bản dạ khúc về đêm mà sao nàng bỗng thấy mình nổi trội đến dị biệt giữa chốn này. Quán khá rộng được bài trí khéo léo, đồ đạc màu trầm dung dị giữa nền không gian màu tím. Cảm tưởng như đang ngồi giữa một cánh đồng hoa lavender trải dài, đẹp tựa một miền cổ tích. Nàng ngồi xoay lưng vào cửa sổ, cố ý đưa mắt tìm những bó hoa khô nằm hờ hững bên giỏ mây màu trắng. Nhưng có một người phụ nữ mới đến đã ngồi chắn ngang tầm nhìn của nàng.
Nên từ hướng này nàng chỉ có thể thấy khuôn mặt ấy, đẹp nhưng buồn, tuổi ước chừng ngoài ba mươi. Đối với nàng đàn bà ba mươi có một sức hút kì lạ. Đa số những người nàng gặp, một là họ cứ tưng tửng chả vội tin ai, hai là họ cứ yêu và yêu thôi. Tuyệt nhiên họ không mất công đi tìm dấu vết tình yêu như nàng của những tháng ngày hiện tại. Nhìn chị, nàng bỗng chạnh lòng nghĩ nếu cứ đợi chờ Phong thì tuổi ba mươi của nàng sẽ thế nào?
Đọc thêm »
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét