Nghe mọi người nói anh này chừng 15, 16 tuổi, không phải người cùng làng, chỉ đi qua . Đến lúc bà và mọi người có ý tìm anh thì chẳng thấy đâu nữa. Anh ấy đã cứu tôi một cách vô tư, không nghĩ tới sự đền đáp, trả ơn gì.
Câu chuyện đó cứ ám ảnh tôi mãi. Hàng năm cứ đến ngày sinh nhật của tôi là cả nhà lại nhắc đến sự kiện chết hụt ấy. Ai cũng lấy làm tiếc là không thể biết rõ người cứu tôi hiện giờ ở đâu. Thực sự là mẹ tôi luôn hỏi han, tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy. Thế là bất lực.
Mẹ là người mê tín. Bà luôn đi lễ chùa và rất chịu khó hương khói ở nhà. Mỗi dịp chắp tay khấn vái, tôi nghe lỏm được bà luôn cầu may mắn đến với người đã cứu sống tôi. Và bà cũng ước nguyện tìm được anh để tạ ơn một cái ơn mà bà cho là không gì có thể trả nổi. Mặc dù cả nhà tôi chẳng biết gì về anh ấy, truyen co giao thao nhưng con người này đã trở thành rất thiêng liêng trong gia đình. Ai cũng ước ao có một ngày nào đó, trong một hoàn cảnh nào đó, gặp được anh. Nhưng mong muốn vẫn mãi chỉ là mong muốn.
Cuộc sống cứ thế trôi đi. Mấy năm sau, bà tôi qua đời. Còn 2 mẹ con tôi sống cuộc sống khá trầm lặng do bố tôi luôn đi làm xa. Một năm chỉ về nhà được một vài ngày vào dịp Tết. Lúc tôi suýt chết đuối, bố đi lao động ở nước ngoài. Rồi cách đây 3 năm, khi tôi vừa học xong lớp 12 thì mẹ tôi cũng mất vì bị ung thư.
Ở trong bệnh viện, những lúc tỉnh táo, mẹ căn dặn tôi nhiều điều, và nói nhiều đến người đã cứu sống tôi 15 năm trước. Mẹ bảo nếu sau này gặp lại thì phải tìm mọi cách tạ ơn, không tiếc bất cứ thứ gì. Nếu biết người ta rồi mà vẫn cố tình phớt lờ thì sẽ bị quả báo vì sống như vậy là thất đức, vô ơn, bất nghĩa.
Tôi cũng nghĩ như mẹ. Tuy nhiên, tự nhủ trong lòng là nếu sau này gặp lại được ân nhân thì sẽ thực hiện lời mẹ dặn, chứ không thể chủ động tìm kiếm.
Mẹ mất, tôi còn lại mình, sống bằng tiền chu cấp của cha. Ông vẫn đi làm ở xa, hàng tháng gửi tiền về cho tôi đủ chi tiêu. Bị sốc trước sự ra đi quá sớm của mẹ, tôi cố gắng lắm mới qua được kỳ thi tốt nghiệp phổ thông, còn thi đại học thì bị trượt. Chán nản, tôi đã tìm việc làm mà không nghĩ năm sau thi tiếp. Tôi được khá nhiều người theo đuổi nhưng trái tim tôi không rung động ai, mặc dù có nhiều chàng trai tốt, vừa có học, con nhà tử tế lại có công việc tốt. Bạn bè cho rằng tôi khó tính.
Cứ tưởng trái tim mình sẽ đóng cửa im ỉm, nào ngờ có một ngày, tôi không sao tin được là mình đang sống giữa đời thực hay mơ. Công việc của tôi là tiếp thị quảng cáo cho một công ty nên thường xuyên quan hệ với nhiều người. Một hôm, đang ở văn phòng, tôi nhận được cú điện thoại của người đàn ông xa lạ:
Đọc thêm »
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét