‘Cha ơi... con cần một chiếc áo ngực’
Khi tôi 12 tuổi, tôi lo lắng rằng mình có thể không bao giờ phát triển ngực. Cơ thể tôi khá gày, da và xương, cẳng chân thâm tím, truyện cô giáo thảo một miệng đầy niềng răng và chẳng hề tìm thấy một đường cong.
"Mình sẽ mãi mãi là bé gái ư?" Câu hỏi ấy chập chờn trong tôi.
Tôi có chị gái và anh trai, nhưng họ gần như vô ích trong trường hợp này, người tôi cần là mẹ. Bà đã qua đời ba năm trước trong một tai nạn xe hơi, để lại tôi với hố sâu đau đớn và hàng trăm cơn ác mộng. Tôi không thể tưởng tượng mẹ sẽ nói gì khi tôi phàn nàn về bộ ngực phẳng lỳ của mình, nhưng tôi dám chắc mẹ sẽ lắng nghe tôi, dành tặng vài lời khuyên và chia sẻ những bí mật tuyệt vời.
Trước khi đến phòng tập thể dục, tôi tò mò liếc nhìn xung quanh phòng thay đồ, xem đám bạn gái của tôi đã có vòng một phát triển chưa. Tạ ơn Chúa (tôi thầm nghĩ) vì Mary Jane Geller cũng phẳng lỳ như tôi ấy. Thế nhưng Linda Turrow, con bé có ngực đầy đặn. Tôi tin rằng Linda đã bước chân vào thế giới huyền diệu của "phụ nữ" và tôi không thể ngừng khát khao được như cô ấy.
Với hi vọng vòng một sẽ sớm thay đổi, tôi quyết định điều mình thực sự muốn và cần lúc này là chiếc áo ngực của riêng tôi. Tôi không thể chờ đợi hơn nữa.
Đọc thêm »
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét