Chúng tôi yêu nhau được gần 2 năm thì quyết định đi đến đám cưới vì cả hai đều không còn trẻ. Anh 32 tuổi, tôi cũng đã gần 27. Chúng tôi tình cờ đến với nhau sau một sự kiện được tổ chức tại cơ quan tôi, anh là khách mời.
Tình yêu của chúng tôi cũng đơn giản như chính con người. Tôi không đòi hỏi ở anh nhiều và cũng không quan tâm đến quá khứ của anh. Dù biết rằng đàn ông ở tuổi của anh chắc rằng cũng đã trải qua vài ba mối tình là chuyện thường. Vả lại với ngoại hình điển trai, truyen co giao thao lại khéo ăn khéo nói nên tôi nghĩ rằng không ít các cô gái mê mẩn anh. Nhưng tôi bỏ qua những điều ấy vì sợ rằng anh sẽ cho tôi là người hẹp hòi. Tôi chỉ quan tâm đến hiện tại, bây giờ anh đang yêu tôi và chúng tôi sẽ đi đến hôn nhân.
Vì hoàn cảnh gia đình tôi lúc ấy khó khăn, tôi muốn đi làm kiếm tiền nuôi các em ăn học xong rồi mới tính đến chuyện chồng con. Có lẽ vì thế mà tôi muộn màng đường tình duyên là vì thế. Còn anh, sinh ra trong một gia đình giàu có, bố mẹ đều là doanh nhân.
Tôi cũng không hiểu vì sao một công tử nhà giàu như anh lại chọn một cô gái xuất thân trong gia đình nông dân như tôi làm vợ. Bạn bè tôi ai cũng bảo trông tướng anh đào hoa lắm và họ khuyên tôi nên suy nghĩ trước khi kết hôn. Ban đầu tôi cũng băn khoăn và lo lắng khi anh đến với tôi nhưng yêu nhau một thời gian, tôi thấy anh cũng là người đàn ông tốt. Anh tỏ ra quan tâm đến tôi, đến gia đình tôi. Chưa bao giờ chúng tôi tranh bãi nất cứ điều gì.
Người ta bảo lấy chồng nhiều tuổi thì sẽ được chồng chiều chuộng. Quả đúng như vậy, anh tỏ ra rất hiểu tôi và chiều theo mọi sở thích của tôi. Trong nhà, anh là người lo vấn đề kinh tế, chi tiêu. Không phải là tôi không kiếm được tiền mà anh không muốn tôi phải lo lắng chuyện tiền bạc.
Đọc thêm »
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét