Thứ Hai, 31 tháng 3, 2014

'Buốt lòng' hôn nhân cận huyết giữa mây cao

 'Buốt lòng' hôn nhân cận huyết giữa mây cao

Bác sĩ Hoàng Bá Thước - phó Giám đốc Sở Y tế Cao Bằng - vốn là chỗ thân tình với tôi kể về anh chàng người Mông sắm hai cái giường nhỏ xíu ở hai góc nhà sàn, lấy hai bà vợ về để các bà thi nhau đẻ. Viết xong, nhiều nhà hảo tâm buồn thương đem tiền, quà đến cứu những đứa trẻ. Vừa rồi, Trương Văn Ve - người đàn ông 20 đứa con - lại bắt mỗi bà vợ sinh thêm một đứa nữa, truyen co giao thao khiến ông Thước tá hỏa đi can ngăn. Khổ, chuyện Ve và các bà vợ với hai cái giường ngủ nồng nã kia, làm sao ông Thước biết “đầu đuôi xuôi ngược” được mà đi can ngăn?

Lần này trở lại, ông Thước vừa về hưu sau bao năm đi ngăn không cho người ta đẻ (kế hoạch hóa gia đình) rồi lại ngăn không cho người ta cưới (chống hôn nhân cận huyết và ngăn chặn tảo hôn). “Hủ tục!” - ông Thước thở dài dẫn tôi sang gặp người đương chức khác - bà Lục Thị Thắng - Q.Chi cục trưởng, Chi cục Dân số tỉnh Cao Bằng. Bà đưa ra một chồng tài liệu dày, kèm theo các thước phim công phu do nhà báo Lầu Hải (một phóng viên kiêm biên tập viên, kiêm luôn cả quay phim, chuyên theo dõi mảng dân số - kế hoạch hóa gia đình của đài tỉnh) đã quay và phát sóng.

Hải là người Mông, xuất thân là phiên dịch trong các phiên tòa có người Mông dính dáng đến pháp luật. Với lợi thế về “tiếng” như thế, nên anh xông pha vào các phi vụ chống tảo hôn, chống hôn nhân cận huyết rất hiệu quả. Hải bảo, đau lòng nhất là chuyện hôn nhân cận huyết, bao nhiêu bệnh tật, bao nhiêu mặc cảm ân hận, và cả việc suy giảm giống nòi ra đời từ hủ tục đó. Nhiều người cho biết: Có vụ hai chị em ruột, cô chị đi lấy chồng đẻ được đứa con gái, đợi nó lơn lớn, ông “cậu” cưới luôn con chị gái làm vợ. Anh Ninh - cán bộ dân số huyện Bảo Lạc - đưa ra những bức ảnh, những thước phim về việc các cháu sinh ra bị dị tật, nhiều cháu đã chết thảm vì bố mẹ hôn nhân cận huyết. Nhưng tuyên truyền mãi mà hiệu quả vẫn… rất chừng mực.

Đọc thêm »

Chồng em về rồi, mình chia tay nhé

'Chồng em về rồi, mình chia tay nhé'
Em bảo: “Bây giờ em không thể bỏ chồng, anh ấy cần em hơn bao giờ hết. Em xin lỗi anh, em đã có gia đình, em cần chỗ dựa là chồng em hơn anh”. Nghe câu nói của em tôi choáng, mới ngày nào em còn nói em cần tôi hơn người chồng kia mà giờ em đã thay trắng đổi đen.

Em bảo, mình không thể tiếp tục mối quan hệ này, em không thể ly dị với anh ta như đã hứa. Em còn có gia đình, còn có cả sĩ diện của bản thân và phải nghĩ tới bố mẹ em, em không thể bỏ chồng để mang tiếng xấu.

Ngày đó, khi yêu em, tôi biết em đã có chồng. Nhưng sự cám dỗ của cô gái đẹp đã khiến tôi không đừng lại được. Tôi cứ theo đuổi em, tán tỉnh em, chỉ hi vọng dược gặp em, được nói chuyện với em, thế là tôi vui rồi. Nhưng chẳng thể ngờ, sau đó một thời gian, em đã nhận lời yêu tôi. Trong quá trình đó, em đã khóc lóc, kể cho tôi nghe một tiểu thuyết về cuộc đời em. Rằng em đã có chồng nhưng từ ngày được cưới về, em chưa có ngày được làm vợ thực sự.

Chồng em mắc bệnh yếu sinh lý, thế nên chuyện chăn gối vợ chồng em chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn hay hứng thú cả. Em nói rằng, em sống với anh ta giống như một cái bóng, bố mẹ chồng thì khó khăn lại hay soi sét. Em cảm tưởng căn nhà ấy như địa ngục. Nhưng khi anh ta đi ra nước ngoài tu nghiệp, em mừng lắm, vì em được tự do, được thoát khỏi cảnh vợ chồng hờ hững gối chăn. Em chưa muốn cho mọi người biết chuyện cũng không muốn làm bố mẹ nghĩ ngợi nên em cứ giấu kín trong lòng, âm thầm chịu đựng cuộc sống không chăn gối bao năm.

Đọc thêm »

Chủ Nhật, 30 tháng 3, 2014

Thu Hương

Em tên là Thu Hương sinh năm 1996, sống và lớn lên tại Ốp-sô-kol trên phía bắc Moskva nước Nga . Bố của em là người Việt Nam và mẹ của em là người Việt gốc Hoa . Bản thân là con một nên từ nhỏ tới lớn em sống trong cuộc sống sung túc được sự đùm bọc của bố và mẹ . Tuy bố và mẹ em làm công nhân nhưng số tiền họ kiếm về cũng đủ lo cho cả nhà được cơm no áo ấm.

Năm nay em vừa tròn 18 tuổi . Vì bản thân em yếu từ nhỏ nên cơ thể của em phát triễn rất chậm . Lúc nào thì bố mẹ cũng cho em là đứa con nít vì dóc người của em nhỏ nhắn. Nhưng chỉ có em mới hiểu rõ hết sự phát triển của em . Năm 16 tuổi thì em bắt đầu thấy triệu chứng dậy thì, em bắt đầu biết mộng mơ khi cánh lá mùa thu rơi, khi con bướm lờn vờn hoặc khi ngọn cỏ lã ngọn theo chiều gió . Cuộc đời của em không có gì khác lạ hay đáng nói cho đến khi em gặp chàng là khi thế giới của em đã bước sang một ngỏ ngoặt khác. Thế giới tình yêu .


Lần đó có dịp tổ chức liên hoan cuối năm. Như mọi lần bố mẹ dẫn em theo . Khác hơn những năm trước lần này em ăn mặc tươm tất hơn . Với bộ đồ thun bó sát người và cái quần jeans ôm sát mông , trông em rõ thật là một cô gái mới lớn . Một cô gái có một sắc đẹp đã chín, một phong thái tự tin, một sức quyến rũ bí ẩn tìm tàn trong cơ thể hừng hừng của tình yêu .

Khi em bước vào buổi tiệc, em như một ngôi sao sáng. Lần đầu tiên em được mọi người chú ý em đến thế . Em vui lắm! Tất cả những đồng nghiệp của bố mẹ từ người Việt cho tới người Nga , ai nấy cũng nhìn em lôm lôm. Những ánh mắt len lén ấy không thể nào qua mặt được em hết .

Trong số những nam đồng nghiệp của bố mẹ em, có người Việt và người Nga, nhưng đa số người Việt đều đáng tuổi cha chú của em. Riêng có Sasha là trạc tuổi của em, nhưng anh ta là người Nga . Em hoàn toàn không kỳ thị bất cứ dân tộc nào, nhưng bản thân em thì thích có một người chồng là Việt Nam hơn . Tuy là thế nhưng em không phủ nhận là tùy trường hợp, đối với Sasha thì khác khi lần đầu tiên em nhìn chàng, em phát hiện chàng rất là đẹp trai với mái tóc vàng óng ả, cặp mắt xanh lơ mơ huyền cả hồ thu chan chứa . Khi ánh mắt đó trau cho em là em biết đời này mình sẽ chết đuối dưới đáy mắt của chàng.

Suốt buổi tiệc em không có cơ hội để tiếp xúc với chàng, chàng dường như cũng vậy . Em chỉ dám nhìn chàng len lén khi biết chàng đã quay lưng về phía khác . Nhưng em biết chàng cũng để ý tới em nhiều vì thấy chàng có vẻ lúng túng khi cách em chừng vài bước.

Tiệc tàn, em và bố mẹ chia tay với mọi người . Em chỉ để lại một cái cười nhẹ nhàng cho chàng rồi bước ra xe nhưng em biết chàng đang dán mắt vào em , em bỗng thấy trời bên ngoài tuyết rơi rơi mới đẹp làm sao !

Sau đó thì em phải đi học và không gặp được chàng nữa . Ngày ngày em mơ mộng hình bóng của chàng, đêm đêm em ngồi chép thơ để tả dáng vẻ của chàng . Nhưng đó cũng chỉ là mơ tưởng thôi chứ em biết chàng còn bận rất nhiều việc .
Đọc thêm »

Trái Cấm

Hà là một thiếu nữ 22 tuổi. Nàng có được một làn da trắng hồng và khuôn mặt tuyệt đẹp, với cặp mắt bồ cây đen láy, sóng mũi cao thanh tú, đôi má lúm đồng tiền, và cặp môi dày mộng đỏ lúc nào cũng nở nụ cười với người đối diện.

Năm 1974, nàng được tròn 17 tuổi và đang học lớp 11, dịp tổ chức Tết năm đó nàng được bầu làm hoa hậu của trường. Dáng người cao, thân hình đều đặn cân đối với vòng eo thon nhỏ và vòng mông vun tròn. Nàng có được một bộ ngực khá lớn so với các cô gái cùng trang lứa, vun cao săn cứng. Về tính tình nàng rất thùy mị đoan trang, và khá hoạt bát. Đầu năm 1975, do sự mai mối của người bạn mẹ nàng, Hà gặp được Dũng và hai người quyết định đi đến hôn nhân sau ba tháng quen biết. Nhiều đêm nằm suy nghĩ lại Hà cũng không hiểu tại sau nàng lại chấp nhận lấy Dũng, mặc dù lúc đó nàng có rất nhiều người đang đeo đuổi. Hà cũng không nghĩ đó là tình yêu vì kể từ ngày xa Dũng đến giờ nàng cũng không cảm thấy nhớ nhung chồng. Nhưng chắc chắn lúc đó dưới tầm nhìn của một cô gái vừa mới lớn, Dũng là một chàng thanh niên tuấn tú, cao ráo trắng trẻo, con nhà giàu và lại là một vị Trung úy trong quân lực VNCH đang làm việc tại Bộ Tổng Tham Mưu. Hơn nữa cộng thêm tánh tình hiền lành ăn nói lễ độ mà nàng đã chấp nhận lấy Dũng.


Thời gian đó Dũng được 24 tuổi và Hà thì 19. Hôm đám cưới mọi người nhìn Hà và Dũng như một cặp vợ chồng thật xứng đôi vừa lứa. Nhưng cuộc sống lứa đôi đó không được bao lâu thì xảy ra ngày 30 tháng 4. Dũng cũng như bao nhiêu vị sĩ quan khác bị đưa đi học tập cải tạo trong đó cũng có ba Hà.
Đọc thêm »

Định làm mẹ đơn thân nhưng lại cướp chồng người

Đây là một câu chuyện xấu hổ có thực của tôi. Ai bảo 30 tuổi là chín chắn? Chỉ vì tham lam, mưu mô nhất thời mà có lẽ từ đây về sau tôi sẽ phải sống trong ân hận và mặc cảm. Có lúc tôi giật mình tự hỏi vì sao mình lại sống thế này.

Sơ lược về tôi:

Tuổi: 30

Tình trạng: Từng một đời chồng, gặp - yêu - kết hôn - ly hôn trong vẻn vẹn 20 tháng. Độc thân đã 4 năm, tự lập, bất cần đời.

Dự định: Làm mẹ đơn thân, làm giàu và tự chủ kinh tế.

Quyết định: Xin tinh trùng trực tiếp từ một người bạn của bạn.

Biến cố: Đã trót yêu người đàn ông đó.

Ý định: Phá hoại gia đình người khác.

Kết quả: Bị mọi người và đời vả vào mặt.

Lương tâm: Nhục nhã và cắn rứt

Hôn nhân đổ vỡ, tôi thề cạch mặt đàn ông, đóng cửa trái tim, chỉ xác định sau này sẽ cần con, truyen co giao thao không cần chồng. Nhưng rồi lại yêu người đàn ông được chỉ định gặp gỡ mình với một nhiệm vụ duy nhất “tặng tinh trùng”.

Kiếm con không phải chuyện dễ dàng. Tìm được người chấp nhận tặng giống càng khó khăn hơn. Thằng bạn thân chí cốt phải mất nhiều thời gian, chọn lọc khắt khe trong đám bạn của nó một người có gen tốt nhất, khỏe mạnh nhất, thông minh nhất, biết giữ bí mật nhất để giúp tôi.

Và tôi đã gặp anh như thế. Cứ nghĩ chỉ cần làm xong nhiệm vụ, nói lời cảm ơn rồi sau đó ai đi đường nấy, xa lạ như trước nay vẫn thế. Nhưng anh quá ấm áp, quá đặc biệt khiến tôi như bị điện giật từ phút đầu. Anh làm tôi hoang dại tới mức chỉ muốn chiếm hữu vĩnh viễn. Tất nhiên người đàn ông này đã vợ con cùng gia đình hoàn hảo.

Chắc chẳng phụ nữ nào đã quyết tâm xin con rồi sau đó lại quyết định uống thuốc tránh thai như tôi. Không hẳn là ham muốn nhục dục, tôi thật sự muốn gặp lại người đàn ông này.

Đọc thêm »

Vợ 'bán trinh' đổi lấy hàng hiệu

Vợ 'bán trinh' đổi lấy hàng hiệu
Tôi đã chết điếng người và vô cùng đau đớn khi phát hiện ra một sự thật mà vợ tôi đã giấu tôi bao lâu nay. Cô ấy đã “bán trinh” để đổi lấy hàng hiêu – thứ mà cô ấy đã tôn sung một cách mù quáng.

Chúng tôi yêu nhau từ khi còn học đại học. Sau khi ra trường, dù công việc còn chưa ổn định nhưng chúng tôi vẫn quyết định làm đám cưới vì cô ấy đã mang thai gần 4 tháng. Tôi không muốn cô ấy phá thai vì dẫu sao đứa bé trong bụng cô ấy cũng là giọt máu của tôi. Con cái là của Trời cho, lỡ phá đi rồi sau này có chuyện gì bất trắc xảy ra thì chúng tôi lại hối hận cả đời.

Vợ tôi đẹp! Tôi phải thừa nhận điều đó. Cô ấy tuy không phải sinh ra trong gia đình giàu có nhưng được bố mẹ rất chiều chuộng. Từ nhỏ tới lớn cô ấy luôn sống trong sự bao bọc của gia đình. Chính vì thế mà những việc nội trợ trong gia đình, cô ấy hầu như không biết làm. Còn tôi, sinh ra trong gia cảnh nghèo khó, bố mẹ tôi đều là nông dân, anh chị em tôi lại đông. Vì thế, tôi đã tập cho mình thói quen sống tự lập ngay từ rất sớm. Khi tôi học đại học, tôi vừa học vừa đi làm thêm để lấy tiền sinh hoạt cũng như trang trải học phí giúp bố mẹ tôi. Trái lại, Vợ tôi lại rất “tiểu thư”. Nhưng chẳng hiểu sao lúc yêu cô ấy, tôi lại yêu cái tính tình điệu đà, “gai mồng tơi đâm chảy máu” ở cô ấy đến thế.

Đọc thêm »

Bị mẹ chồng bắt triệt sản để khỏi... làm khổ chồng

Bị mẹ chồng bắt triệt sản để khỏi... làm khổ chồng
Không chỉ phải đối diện với những rắc rối mẹ ghẻ con chồng, nhiều người vợ 'tập hai' còn đau khổ khi bị tước đi quyền làm mẹ, chỉ vì gia đình chồng không cần thêm đứa bé nào.

Bố mẹ Cường thể hiện quan điểm ngay khi anh dẫn Uyên về ra mắt: "Chúng tôi chỉ chấp nhận cái Phượng (vợ cũ của Cường, người sinh cho ông bà 2 thằng cu) là con dâu thôi. Anh muốn yêu ai, sống thử với ai thì tùy, nhưng để làm thành viên của gia đình này thì chúng tôi không chấp nhận".

Hai ông bà rất quý nàng dâu cũ, đã gây đủ loại sức ép để ngăn vụ ly hôn nhưng nó vẫn xảy ra. Dù Phượng đã ra khỏi nhà mấy năm, Cường cũng trải vào mối tình, nhưng ông bà vẫn hy vọng họ có ngày tái ngộ, để hai thằng cháu được sống với cả mẹ và cha. Vì thế, cứ cô nào được Cường dắt về nhà, ông bà chẳng cần biết hay dở, cứ phản đối.

Vì quyết tâm lấy Uyên nên Cường đã động viên người yêu kiên trì thuyết phục bố mẹ. Sau mấy năm dai dẳng, biết không ngăn được, bố mẹ Cường đành chấp nhận cho cưới với một điều kiện: Uyên sẽ không sinh con nữa, vì Cường đã có đủ 2 đứa con rồi, ông bà không muốn gia đình phức tạp, suốt ngày đau đầu vì những mâu thuẫn "con anh, con em, con chúng ta".

Đọc thêm »

Ê chề khi lộ mặt công tử kiết

Ê chề khi lộ mặt công tử kiết

Lỡ 'chém gió' quá mạnh tay về gia thế 'hoành tráng' của mình nhằm chiếm chút lợi thế trong 'cuộc chiến yêu đương', nhiều người gặp cảnh gậy ông đập lưng ông.

Ngay từ lần gặp đầu tiên khi nhập học, Hằng đã yêu Phan, anh bạn hơn tuổi nhưng cùng lớp. Phan dân tỉnh lẻ, ăn mặc tuềnh toàng nhưng lại quá đẹp trai, ăn nói có duyên nên Hằng mê như điếu đổ. Mà đâu chỉ mình cô, có ít nhất 2 cô bạn khác cùng lớp cũng công khai chinh phục Phan. Hai cô bạn này cao ráo, trắng trẻo và xinh hơn hẳn Hằng, nên rõ ràng cô kém lợi thế.

Hằng chưa nghĩ ra cách gì để cạnh tranh với các đối thủ thì biết được thông tin Phan bị nhắc nhở vì chậm nộp học phí. Hằng lập tức gom tiền dành dụm, đi nộp hộ, rồi hồi hộp chờ phản hồi. Phải mất khá lâu, Phan mới biết có người đã đóng tiền hộ mình, bèn đến gặp Hằng cảm ơn và yêu cầu từ giờ đừng làm thế. Hằng vờ vịt: "Sao anh biết được? Cô thu tiền đã hứa không tiết lộ tên em rồi mà?", rồi ra vẻ lúng túng xin lỗi vì sự tự tiện của mình.

Vì đã có cớ, từ đó Hằng tiếp cận Phan tự nhiên hơn. Hằng cố làm cho Phan hiểu rằng cô là con gái nhà giàu nhưng giản dị, bố mẹ chỉ có một mụn con gái nên dạy rất nghiêm, không cho ăn diện đua đòi... Hằng chăm sóc Phan rất cẩn thận, luôn đón biết nhu cầu cũng như tâm trạng của anh để tiến thoái đúng lúc, ân cần tặng anh từ quần áo đến đồ dùng, dúi tiền cho anh lúc "nước sôi lửa bỏng' một cách khiêm tốn và tế nhị.

Đọc thêm »

Nỗi khổ nhục không thể làm vợ

Nỗi tủi nhục khổ sở không thể làm vợ khiến chị nhiều lần nghĩ tới việc ly hôn để giải thoát cả hai. Nhưng chồng chị không đồng ý. Anh còn hăm dọa sẽ không để chị yên nếu chị có ý định phá vỡ gia đình.

Chị bắt đầu ngờ ngợ bản thân không bình thường sau câu nói thẳng mặt của chồng: “Cô có phải đàn bà không vậy?”. Lời lẽ đó tràn ra sau quãng thời gian đằng đẵng chị và chồng chịu đựng nhau, không phải bởi gia đình thiếu êm ấm, mà vì chị ghê sợ cuộc sống gối chăn.

Ngay đêm tân hôn, khi anh lại gần, chị đã co rúm người lại vì sợ hãi. Chị cắn răng vượt qua, cứ ngỡ thời gian sẽ khiến tôi quen đi, dễ dàng gần gũi chồng hơn. Nhưng sau hơn 5 năm chung sống, chị vẫn không sao cảm thấy mọi thứ bình thường được. Hỏi han những đứa bạn gái đã có gia đình, chị mới biết mình thật cá biệt. Đi khám, cũng không thấy bệnh tật gì. Như vậy, là do đâu?

Nỗi tủi nhục khổ sở làm chị nhiều lần nghĩ tới việc ly hôn để giải thoát cả hai. Nhưng chồng chị không đồng ý. Anh còn hăm dọa sẽ không để chị yên nếu chị có ý định phá vỡ gia đình.

Con cái không có lỗi lầm gì, người có tội là chị, kẻ đang tơ tưởng ai đó nên không hết lòng với chồng con. Đó là kết luận của chồng trước thái độ bất hợp tác chăn gối của chị. Chị cũng sợ ba mẹ buồn lo, nên đành cam tâm chịu đựng.

Chị chính thức biết mình tơ tưởng đến ai kể từ khi biết H. Đó là người phụ nữ hơn chị hai tuổi, làm trong công ty đối tác. Chị thấy trái tim mình loạn nhịp, cuộc sống đẹp hơn, mọi thứ trở nên mới mẻ và đáng yêu của người đầu tiên biết thế nào là rung động.

H. mang lại cho chị sự đồng cảm, tin tưởng, yêu thương, che chở và cả nỗi khát khao mong nhớ, những thứ mà chị chưa từng tìm thấy khi ở bên chồng. Mọi buồn vui chị đều có thể thổ lộ với H. Chị bàng hoàng hiểu ra, vì sao đằng đẵng chừng ấy tuổi đời, chị chưa hề lần nào quan tâm tới bất kỳ người đàn ông nào, chưa bao giờ hứng thú trước sự săn đón tán tỉnh của nam giới. Vì bản tính rụt rè, lại không tìm được tri kỷ, nên chị đã lầm lỡ kết hôn, để khi H. xuất hiện, mọi thứ bỗng nan giải vô cùng…

Đọc thêm »

Hậm hực móc ví trả tiền nhậu cho... gái

 Hậm hực móc ví trả tiền nhậu cho... gái

Gần đến giờ làm việc buổi chiều, Lãm đang thiu thiu nửa nằm nửa ngồi trên cái ghế ở cơ quan thì điện thoại reo lên tiếng chuông đặc biệt báo là Hoa, người mà Lãm theo đuổi hơn năm nay, gọi đến. "A lô, anh ra quán X. đi, em đang ngồi  với cái H., cái V., chúng nó nhắc anh. Anh ra chút nhé". Lãm ngáp một cái rồi ngồi dậy, đi lấy xe rồi ra địa chỉ mà Hoa nói.

Lẫm biết thừa chẳng phải cô bạn nào nhắc đến anh, các cô ấy chỉ muốn gặp và buôn dưa lê bán dưa chuột với nhau thôi, gọi anh ra vào cái giờ tàn tiệc thế này chỉ để trả tiền. Hồi đầu được nàng tín nhiệm giao cho cái vinh dự thanh toán ấy, truyen co giao thao Lãm cũng tự hào, coi mình là người được tin cậy, và cũng phải có vị trí như nào trong tình cảm của nàng mới được phép tham gia vào cuộc tụ tập toàn bạn gái thân như vậy chứ.

Nhưng rồi theo thời gian, lời tỏ tình vẫn không được Hoa chấp nhận, nhưng Lãm vẫn nuôi hy vọng bởi Hoa vẫn nhắn tin gọi điện hỏi thăm, thỉnh thoảng chủ động rủ anh cà phê, ăn sáng. Thấy nàng tuy chẳng nhận lời yêu nhưng cũng không hẳn là cự tuyệt, Lãm vẫn nghĩ nếu kiên trì vượt qua thử thách, một ngày nào đó mình sẽ có được trái tim người đẹp. Bởi thế, mỗi khi nàng gọi ra trả tiền, anh chẳng dám không đi.

Đọc thêm »

Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2014

Cố tình trở thành hàng xóm của tình cũ để tiện 'yêu'

 Chúng tôi yêu nhau được gần 2 năm thì quyết định đi đến đám cưới vì cả hai đều không còn trẻ. Anh 32 tuổi, tôi cũng đã gần 27. Chúng tôi tình cờ đến với nhau sau một sự kiện được tổ chức tại cơ quan tôi, anh là khách mời.

Tình yêu của chúng tôi cũng đơn giản như chính con người. Tôi không đòi hỏi ở anh nhiều và cũng không quan tâm đến quá khứ của anh. Dù biết rằng đàn ông ở tuổi của anh chắc rằng cũng đã trải qua vài ba mối tình là chuyện thường. Vả lại với ngoại hình điển trai, truyen co giao thao lại khéo ăn khéo nói nên tôi nghĩ rằng không ít các cô gái mê mẩn anh. Nhưng tôi bỏ qua những điều ấy vì sợ rằng anh sẽ cho tôi là người hẹp hòi. Tôi chỉ quan tâm đến hiện tại, bây giờ anh đang yêu tôi và chúng tôi sẽ đi đến hôn nhân.

Vì hoàn cảnh gia đình tôi lúc ấy khó khăn, tôi muốn đi làm kiếm tiền nuôi các em ăn học xong rồi mới tính đến chuyện chồng con. Có lẽ vì thế mà tôi muộn màng đường tình duyên là vì thế. Còn anh, sinh ra trong một gia đình giàu có, bố mẹ đều là doanh nhân.

Tôi cũng không hiểu vì sao một công tử nhà giàu như anh lại chọn một cô gái xuất thân trong gia đình nông dân như tôi làm vợ.  Bạn bè tôi ai cũng bảo trông tướng anh đào hoa lắm và họ khuyên tôi nên suy nghĩ  trước khi kết hôn. Ban đầu tôi cũng băn khoăn và lo lắng khi anh đến với tôi nhưng yêu nhau một thời gian, tôi thấy anh cũng là người đàn ông tốt. Anh tỏ ra quan tâm đến tôi, đến gia đình tôi. Chưa bao giờ chúng tôi tranh bãi nất cứ điều gì.

Người ta bảo lấy chồng nhiều tuổi thì sẽ được chồng chiều chuộng. Quả đúng như vậy, anh tỏ ra rất hiểu tôi và chiều theo mọi sở thích của tôi. Trong nhà, anh là người lo vấn đề kinh tế, chi tiêu. Không phải là tôi không kiếm được tiền mà anh không muốn tôi phải lo lắng chuyện tiền bạc.

Đọc thêm »

Lần đầu bế mẹ

Sáng ra, chị hộ lý đến phòng bệnh thay ga trải giường. Chị bảo mẹ tôi đứng dậy để chị thay ga. Mẹ tôi ốm khá nặng nên xuống giường có vẻ rất khó nhọc. Tôi vội vàng nói: “ Mẹ, mẹ đừng cử động, để con bế mẹ lên”.

Thế là tay phải tôi ôm vào cổ mẹ, tay trái đỡ chặt lấy phần khuỷu chân, lấy hết sức bế mẹ lên. Thật không ngờ, người mẹ tôi nhẹ bâng bâng. Do tôi dùng lực quá mạnh nên suýt nữa thì cả hai mẹ con ngã ngửa về phía sau. Rất may, truyen co giao thao chị hộ lý đứng đằng sau đã kịp đỡ lấy tôi. Chị trách: “Anh lấy sức như vậy để làm gì? Tôi nói: “Tôi không ngờ mẹ tôi lại nhẹ như vậy”. Chị hộ lý tiếp lời: “Thế anh nghĩ mẹ mình nặng bao nhiêu?”. Tôi nhanh nhảu: “Tôi nghĩ, chắc mẹ tôi phải nặng chừng hơn 50kg”. Chị hộ lý cười: “Mẹ anh người nhỏ bé như vậy, đừng nói là đang ốm thế này mà ngay cả khi khỏe mạnh, tôi đoán chắc bà cũng chưa được 45kg ấy chứ”. Mẹ tôi nghe vậy liền nói: “Cháu tinh mắt thật đấy, thời cô còn trẻ, lúc nặng nhất cũng chỉ được có 44kg”.

Hóa ra mẹ lại nhẹ như vậy, tôi bỗng thấy mình thật vô tâm. Chị hộ lý vui tính pha trò thêm: “ Thật uổng công anh sống với mẹ mấy chục năm mà những nhìn nhận của anh về mẹ kém như vậy”. Tôi cố giải thích: “Nếu chị sống với mẹ tôi mấy chục năm, có thể chị cũng sẽ như tôi, không thể nào đoán đúng về mẹ”. Chị hộ lý ngạc nhiên hỏi: “Vì sao vậy?”. Tôi khẽ nói: “Trong kí ức của tôi, hình ảnh của mẹ luôn là: Tay bà dắt tôi, lưng địu em gái tôi, trên vai gánh một gánh nặng 50 cân băng băng leo đồi vượt núi. Cứ như vậy năm này qua năm khác, đến tận khi chúng tôi trưởng thành. Đến khi chúng tôi lớn lên và đã có thể làm việc, nhưng mỗi lần phải mang hoặc gánh cái gì nặng, mẹ luôn bảo chúng tôi để xuống để mẹ làm. Thế nên tôi luôn nghĩ mẹ rất khỏe mạnh. Không ngờ mẹ lại dùng tấm thân gày gò chỉ hơn 40kg của mình để gánh những gánh nặng như vậy”.

Đọc thêm »

Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2014

Giả danh bạn thân để 'cướp' tình yêu của người đẹp

 Nghe mọi người nói anh này chừng 15, 16 tuổi, không phải người cùng làng, chỉ đi qua . Đến lúc bà và mọi người có ý tìm anh thì chẳng thấy đâu nữa. Anh ấy đã cứu tôi một cách vô tư, không nghĩ tới sự đền đáp, trả ơn gì.

Câu chuyện đó cứ ám ảnh tôi mãi. Hàng năm cứ đến ngày sinh nhật của tôi là cả nhà lại nhắc đến sự kiện chết hụt ấy. Ai cũng lấy làm tiếc là không thể biết rõ người cứu tôi hiện giờ ở đâu. Thực sự là mẹ tôi luôn hỏi han, tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy. Thế là bất lực.

Mẹ là người mê tín. Bà luôn đi lễ chùa và rất chịu khó hương khói ở nhà. Mỗi dịp chắp tay khấn vái, tôi nghe lỏm được bà luôn cầu may mắn đến với người đã cứu sống tôi. Và bà cũng ước nguyện tìm được anh để tạ ơn một cái ơn mà bà cho là không gì có thể trả nổi. Mặc dù cả nhà tôi chẳng biết gì về anh ấy, truyen co giao thao nhưng con người này đã trở thành rất thiêng liêng trong gia đình. Ai cũng ước ao có một ngày nào đó, trong một hoàn cảnh nào đó, gặp được anh. Nhưng mong muốn vẫn mãi chỉ là mong muốn.

Cuộc sống cứ thế trôi đi. Mấy năm sau, bà tôi qua đời. Còn 2 mẹ con tôi sống cuộc sống khá trầm lặng do bố tôi luôn đi làm xa. Một năm chỉ về nhà được một vài ngày vào dịp Tết. Lúc tôi suýt chết đuối, bố đi lao động ở nước ngoài. Rồi cách đây 3 năm, khi tôi vừa học xong lớp 12 thì mẹ tôi cũng mất vì bị ung thư.

Ở trong bệnh viện, những lúc tỉnh táo, mẹ căn dặn tôi nhiều điều, và nói nhiều đến người đã cứu sống tôi 15 năm trước. Mẹ bảo nếu sau này gặp lại thì phải tìm mọi cách tạ ơn, không tiếc bất cứ thứ gì. Nếu biết người ta rồi mà vẫn cố tình phớt lờ thì sẽ bị quả báo vì sống như vậy là thất đức, vô ơn, bất nghĩa.

Tôi cũng nghĩ như mẹ. Tuy nhiên, tự nhủ trong lòng là nếu sau này gặp lại được ân nhân thì sẽ thực hiện lời mẹ dặn, chứ không thể chủ động tìm kiếm.

Mẹ mất, tôi còn lại mình, sống bằng tiền chu cấp của cha. Ông vẫn đi làm ở xa, hàng tháng gửi tiền về cho tôi đủ chi tiêu. Bị sốc trước sự ra đi quá sớm của mẹ, tôi cố gắng lắm mới qua được kỳ thi tốt nghiệp phổ thông, còn thi đại học thì bị trượt. Chán nản, tôi đã tìm việc làm mà không nghĩ năm sau thi tiếp. Tôi được khá nhiều người theo đuổi nhưng trái tim tôi không rung động ai, mặc dù có nhiều chàng trai tốt, vừa có học, con nhà tử tế lại có công việc tốt. Bạn bè cho rằng tôi khó tính.

Cứ tưởng trái tim mình sẽ đóng cửa im ỉm, nào ngờ có một ngày, tôi không sao tin được là mình đang sống giữa đời thực hay mơ. Công việc của tôi là tiếp thị quảng cáo cho một công ty nên thường xuyên quan hệ với nhiều người. Một hôm, đang ở văn phòng, tôi nhận được cú điện thoại của người đàn ông xa lạ:

Đọc thêm »

Người cũ cứ đòi ‘yêu’ ngày gặp lại

Không ít người phải đối diện với lời yêu cầu muốn “yêu” khi họ gặp lại tình xưa. Với tình huống này, đa số người trong cuộc đều cho rằng rất khó xử.

Cũ thành… mới?

Minh Anh, 24 tuổi, chuyên viên tư vấn cho biết: “Chúng tôi chia tay đã lâu, nhưng vẫn xem nhau như bạn bè, anh ấy cũng thường xuyên giúp đỡ tôi trong công việc. Đã từng thuộc về nhau, tôi cũng không e ngại gì khi nhận được sự quan tâm từ anh ấy, truyen co giao thao nhưng mọi chuyện hậu chia tay cũng là đi ăn uống, thỉnh thoảng là xem phim, đi du lịch,...

Dạo gần đây, tôi hơi bất ngờ khi anh ấy đòi “yêu”. Thú thật là bản thân tôi cảm thấy rất bối rối. Anh ấy thường xuyên đưa ra lời đề nghị về chuyện đó mỗi khi hai đứa gần nhau. Không phải tôi e sợ, nhưng bản thân mình đã không còn bất cứ thứ tình cảm nào đặc biệt ngoài tình bạn với anh ấy nên rõ ràng đó là điều không thể”.

“Tôi hơi sốc khi thường xuyên nhận tin nhắn từ tình cũ không chỉ tâm sự rằng cô ấy quá cô đơn và hơn thế là muốn làm chuyện “yêu” với tôi. Hiện tại tôi chưa bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc nào, bản thân mình cũng không đánh giá người yêu cũ, thế nhưng cảm giác của tôi không được thoải mái. Một phần chắc cũng vì chúng tôi đã chia tay khá lâu. Cũng khó ngờ rằng, mới gặp lại vài lần gần đây, cô ấy đã đưa ra đề nghị ấy”, Quốc Tuấn, 32 tuổi chia sẻ.

Đọc thêm »

Thứ Năm, 27 tháng 3, 2014

Phải làm gì khi người mình yêu để ý bạn thân

Phải làm gì khi người mình yêu ‘để ý’ bạn thân?
Khi đối diện với tình huống này, bạn phải thật tỉnh táo để có thể giải quyết mọi chuyện theo chiều hướng êm đẹp nhất.

Một chàng trai khi bắt đầu để ý đến cô gái nào đó,
doc truyen co giao thao chàng sẽ tìm cách “tấn công” những người thân cận nàng, đặc biệt là cô bạn thân. Có không ít trường hợp vì chàng đối quá tốt với cô bạn thân khiến người này ngỡ như chàng đang yêu mình hoặc có tình cảm lại. Khó xử nhất là khi cô bạn thân lại thầm yêu chàng bấy lâu.

Mai Linh (20 tuổi) tâm sự: “Mình là một cô gái nhút nhát, ít nói và có phần trầm lặng. Mình yêu thầm một anh hơn mình 3 tuổi. Dạo gần đây anh rất hay nói chuyện, tâm sự với mình về cuộc sống, về tình yêu. Mỗi ngày anh đều nhắn tin, gọi điện cho mình hỏi han, quan tâm. Mình rất vui và đinh ninh rằng anh đang có ý cưa cẩm mình. Hồi hộp hi vọng chờ đợi lời anh tỏ tình mãi không thấy, chưa kịp thất vọng thì biết được anh đang tán tỉnh cô bạn thân của mình.

Hóa ra anh ấy nói chuyện nhiều với mình chỉ để muốn tìm hiểu về cô ấy. Lúc đầu anh cũng hỏi về những sở thích, những thói quen của mình và bạn nên mình không nhận ra. Mỗi lần rủ mình đi chơi, anh ấy đều bảo mình rủ cả cô bạn thân nữa. Mình rất tức giận, bực bội, cảm giác khó chịu lắm. Cô bạn thân mình cũng có cảm tình với anh ấy. Thực sự mình không biết nên làm thế nào bây giờ?”.

Trường hợp của Mai Linh không phải hiếm gặp trong cuộc sống. Một bên là bạn thân, một bên là người mình yêu, nếu quyết để dành người yêu thì có thể tình bạn sẽ mất, còn nếu vun vén cho hai người thì bản thân mình lại không thoải mái.

Nên cư xử như thế nào cho đúng?

Khi đối diện với tình huống này, bạn phải thật tỉnh táo để có thể khiến mọi chuyện có thể giải quyết theo chiều hướng êm đẹp nhất.

Tìm hiểu đối phương: Để yêu một người không nhất thiết phải gặp tình yêu sét đánh, bạn cần tìm hiểu rõ anh ấy là người thế nào. Nếu anh ta là người không đáng tin cậy, tiếp cận bạn chỉ vì lợi ích cá nhân, hay có ý định tán tỉnh bạn thân của bạn theo kiểu “được thì tốt, không được thì thôi” thì nên… bỏ đi! Còn nếu anh ấy tỏ ra là người đứng đắn, nghiêm túc trong chuyện tình cảm thì bạn hãy làm theo những bước tiếp theo.

Hoàn thiện bản thân: Hãy “make up” bản thân mình ngày một tươi mới, chẳng ai lại không thích một cô gái/chàng trai trẻ trung, yêu đời, giỏi giang cả. Make up ở đây không chỉ là về ngoại hình mà cả việc nâng cao kỹ năng sống, khiến bản thân bạn trở nên đẹp hơn cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Hãy là một cô gái mà mọi chàng trai đều ao ước.

Chia sẻ với cô bạn thân: Hai bạn là bạn thân của nhau, vậy thì tại sao bạn lại không chia sẻ với họ những điều mà bạn đang nghĩ? Những lúc thế này, bạn phải hoàn toàn tỉnh táo và nhất định không được có thái độ “ghen ghét” với người bạn thân của mình. Bởi người đó chẳng có gì sai trong chuyện này cả. Bạn hãy xem tình cảm người bạn thân dành cho anh ấy đang ở mức độ nào, nếu như bạn ấy không để ý thì bạn có thể tiếp tục công cuộc đấu tranh vì hạnh phúc của mình, nếu bạn ấy cũng đang “rung rinh” thì có lẽ, bạn nên toàn tâm toàn ý chúc phúc cho hai người.

Đọc thêm »

6 lý do nên chọn trai ngoan làm bến đỗ cuộc đời

6 lý do nên chọn ‘trai ngoan’ làm bến đỗ cuộc đời

Người ta bảo con gái thích yêu một badboy nhưng thích cưới một goodboy. Nhưng cuộc sống không đủ dài để ta nếm thử các vị của tình yêu đâu,  doc truyen co giao thao cái gì cũng có sự trả giá và đánh đổi và nhất là khi đời người con gái có hạn.

Tôi biết rất nhiều người thích một badboy rồi tự làm đau mình. Những badboy biết cách chiều người yêu, biết nâng lên rồi hạ xuống giá trị của chúng ta. Anh ta chỉ nghĩ đến bản thân mình và thậm chí trăng hoa với cả tá badgirl khác. Còn một goodboy thì sao? Đây là những lí do mà chúng ta nên tìm hiểu một goodboy thực sự để có được một câu chuyện tình yêu đầy màu sắc với những anh chàng này nhé:

1. Ngoan và hiền lành: Đa phần những chàng trai tốt ngoài việc học hay đi làm về là họ chỉ ở nhà. Họ hạn chế việc tiếp xúc với các cô nàng khác và thông thường họ nhút nhát với phụ nữ. Nhưng thực tế này cho thấy tương lai của một anh chàng hiền lành đó chính là một người chồng tốt, một ông bố hoàn hảo trong mắt những đứa trẻ và gia đình nhà vợ. Còn điều gì tuyệt vời hơn khi được gia đình ủng hộ việc yêu đương của hai người. Còn việc yêu đương thì cứ từ từ mà tìm hiểu thôi đúng không?

Đọc thêm »

Những điều bố bảo con trai trước khi lấy vợ

Những điều bố bảo con trai trước khi lấy vợ

Bố bảo lúc giận có thể cãi nhau nhưng đừng thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Cãi nhau không có nghĩa con dùng những lời lẽ xúc phạm dành cho người mà con sẽ đầu gối tay ấp cả cuộc đời.

Cãi nhau có nghĩa là nói hết những gì trong lòng để 2 vợ chồng con hiễu lẫn nhau, doc truyen co giao thao thông cảm cho nhau, xóa đi hết mỏi hiểu lầm. Bản thân con còn chẳng hiểu được con, thế nên đừng mong người khác phải hiểu con khi con cứ giữ trong lòng.

Bố bảo cãi nhau với phụ nữ thì đừng có nói nhiều. Chỉ cần nói vừa đủ. Độ khuếch tán âm thanh của đàn ông chẳng bao giờ bằng phụ nữ. Một người vợ chân chính sẽ đủ tinh tế để biết khi nào cần nói, lúc nào nên im lặng – ngay cả trong khi nóng giận nhất.

Bố bảo nhìn vào chiếc giường là biết cuộc sống vợ chồng có hạnh phúc hay không. Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, đừng mang chăn gối ra sofa ngủ, cũng đừng quay lưng vào người vợ của con, hãy ôm cô ấy vào bờ vai và khuôn ngực nóng hổi của con. Tất cả sẽ qua đi, chỉ tình yêu còn lại.

Đọc thêm »

Tan nát gia đình chỉ vì... thích lẳng lơ

Trước tòa, chị khóc hết nước mắt, bảo mình thương chồng, thương con như thế, hy sinh như thế, nhưng chút lỗi lầm chồng cũng không thể tha thứ cho chị làm lại.

Chỉ có anh hiểu là anh không còn đủ bao dung với người như chị được nữa.
Chị nói là anh khiến chị cô đơn quá, anh đi công tác nhiều khiến chị vò võ, lúc đau ốm nhìn quanh cũng chỉ thấy có mấy đứa con thơ. Người ta tấn công chị, và chị đã ngã lòng. Đó là phút yếu đuối của người đàn bà thấy mình cô độc. Tòa hỏi, anh có thể thông cảm và cho chị một lần làm lại không,
doc truyen co giao thao anh lắc đầu, nhấn mạnh ý muốn ly hôn. Hai đứa con, khi tòa hỏi đến, chúng cũng trả lời làm mọi người ngạc nhiên: Tùy ba con ạ!
Anh không thể nào nói hết trước tòa được, chẳng lẽ trước bàn dân thiên hạ mà đi kể xấu vợ để dành phần đúng cho mình? Anh vốn coi khinh những người đàn ông như thế. Vợ anh, đến lúc này, ra tòa mà vẫn như thế, vẫn nói dối, vẫn lấy nước mắt để được lòng người.
Trong suốt quá trình hôn nhân, anh không nhớ bao nhiêu lần mình đã phải tha thứ cho vợ. Vợ anh, như một người bạn thân thiết của anh đã nói là “lẳng lơ bẩm sinh”. Cái tính lẳng lơ ấy, lúc yêu nhau thì nó là ngọt ngào, đẩy đưa, duyên dáng, quyến rũ. Lúc lấy về, thời gian đầu anh vẫn chết mê chết mệt vì vợ. Nhưng rồi khi hai đứa trẻ ra đời, anh dần nhận ra vợ mình “không ổn”.
Có hai con, mà vợ ăn mặc lúc nào cũng như con gái mới lớn, váy ngắn, áo ôm khít rịt, ngực hở. Anh nói thì chị bảo anh lạc hậu, còn để yên vợ muốn mặc sao thì mặc, ra ngoài với vợ, thấy hàng tá ánh mắt của đàn ông dán chặt vào vợ mình, anh khó lòng mà không ghen. Nói chuyện với đàn ông khác, bất cứ là bạn chồng, đối tác chồng, đồng nghiệp hay người dưng ngoài đường, chị cũng chỉ một kiểu ngọt ngào xiêu lòng như thế, mắt mơ màng đắm đuối như thế, thân thể đong đưa như thế.
Có lúc, anh sợ mình nghĩ xấu cho vợ, là vợ mình hình như đang ra sức quyến rũ đàn ông. Một lần anh đã nổi trận lôi đình, vì nghe một người bạn vợ kể lại, hôm họp lớp cấp 3 cũ dịp Tết, vợ anh ăn mặc “bốc lửa” đến mức thu hút mọi ánh nhìn của đám đàn ông, trở thành “tâm điểm”. Lúc ăn nhậu say sưa xong, nhiều người đàn ông đã lợi dụng bia rượu, ôm ấp, lạm dụng vợ anh mà vợ anh chẳng để ý gì, ai có nhắc, chị cười cười bảo: Lâu lâu đãi anh em chút mà!
Nhiều biểu hiện của vợ khiến anh thấy mất lòng tin, nhưng còn yêu vợ nhiều, anh an ủi: Thôi đành chấp nhận cái tính “hơ hớ” của vợ, miễn giữ thủy chung là được. Mà bù lại, chị cũng là người siêng năng, chiều chuộng chồng con.
Lần đầu tiên anh phát hiện vợ ngoại tình là với người bạn cũ của vợ. Anh bạn này lâu nay đi làm ăn xa, trở về đã là một “doanh nhân thành đạt”. Gặp lại, thấy vợ anh tươi tắn mát mẻ đã đeo đuổi. Và không khó khăn gì lắm để vợ anh ngã vào vòng tay người này. Mối quan hệ diễn ra chừng một tháng thì anh được người bạn của vợ “mật báo”. Anh đến tận khách sạn nơi hai người đang hú hí, bắt tại trận.
Gã nhân tình sau đó cao chạy xa bay. Còn chị thì khóc lóc, van xin, lạy lục anh tha thứ. Hai đứa con, lúc ấy mới hơn 10 tuổi đã khóc xin bố tha thứ cho mẹ, để gia đình còn nguyên vẹn.
Lần thứ hai là khi con gái lớn lúc ấy 15 tuổi, đi học về chạy vào phòng khóc. Anh vốn thường gần gũi, chia sẻ với con đã vào năn nỉ, hỏi han, cuối cùng nó mới nói thật và bắt ba không được bỏ mẹ. Nó nghe mấy đứa bạn nó nói, mẹ mày với ba thằng Kim ngoại tình với nhau, đi họp phụ huynh toàn ngồi sát nắm tay nhau rù rì rồi dẫn vô khách sạn, bị mẹ thằng Kim phát hiện rượt chạy quá trời…
Sự việc sau đó anh không xác minh được, vì vợ anh chối và anh cũng không có can đảm tìm hiểu kĩ hơn. Anh an ủi con rằng đó chỉ là lời đồn thổi. Nhưng anh biết các con càng ngày càng mất đi niềm tin ở mẹ. Đứa nhỏ, mới học lớp 8 cũng về nói với anh, mấy đứa bạn con nói mẹ mày đi họp phụ huynh xong về đi karaoke với mấy ông phụ huynh dê xồm…
Anh tưởng như có thể nhắm mắt vì con, cho con không mất mẹ, không tìm hiểu sâu mọi việc, và tìm quên bằng cách lao vào làm ăn, những chuyến công tác xa. Thế nhưng sự trốn tránh của anh càng khiến mọi sự thêm tồi tệ.

Đọc thêm »

Vụng trộm với… chồng cũ

Lý do thì nhiều: gia đình bên chồng quá hà khắc với em, bắt em ở nhà không được đi làm, chúng em cưới nhau hai năm nhưng không có con.

Trong khi anh từng có con riêng trước khi cưới em (đứa bé là con trai, ở với nhà nội), anh chị bên nhà chồng quá đông và hay can thiệp vào chuyện riêng của vợ chồng em… Vì tất cả những điều đó, chúng em quyết định chia tay. Giờ em sống một mình, vẫn chung chỗ làm nên em biết anh cũng không có ai. Anh vẫn quan tâm đến em, nói là từ lúc em ra đi,
doc truyen co giao thao gia đình anh không yên ổn được chút nào, các anh chị cứ chì chiết vì anh không làm ra tiền. Vì vậy, anh có ý muốn rời gia đình, ra sống với em. Những lúc gặp nhau ở cơ quan chúng em không dám nói chuyện, bày tỏ tình cảm, chỉ âm thầm nhắn tin, gọi điện cho nhau. Nhưng, lúc anh đến nhà em, em nghĩ đằng nào cũng là chồng cũ của mình, nên em đã có lúc mềm lòng. Mối quan hệ của em hiện nay là vụng trộm, vì ngại điều tiếng, bản thân em cũng xấu hổ khi người ta bàn ra tán vào. Em không biết giải quyết thế nào…
Đọc thêm »

Mẹ về hưu

Đã một tuần kể từ ngày mẹ chính thức nhận quyết định nghỉ hưu, con nghe nhiều hơn những tiếng thở dài của mẹ mỗi đêm.

Một tuần, mẹ mong ngóng tiếng trẻ con khóc mỗi sáng, tiếng chơi đùa, doc truyen co giao thao reo hò và những tiếng gọi thân thương “con chào cô” như ngày mẹ còn là một giáo viên mầm non. Một tuần, con nhìn mẹ ngồi bần thần, thỉnh thoảng lại giật mình khi nghe tiếng cu Bi bên nhà hàng xóm khóc.

Ngày nhận được quyết định nghỉ hưu, mẹ khóc. Sau chặng đường dài nuôi dưỡng biết bao mầm non, mẹ trở về với cuộc sống lặng yên. Ngày chia tay, mẹ nhìn gương mặt từng đứa con của mẹ, điều gì đó chợt trào lên trên khóe mắt khi có đứa bé khoe với mẹ: “Hôm nay con ăn được hai bát cơm đó cô!...”. Những niềm hạnh phúc nhỏ bé ấy là điều mẹ góp nhặt mỗi ngày, là khoảng thời gian mẹ thấy cuộc sống của mình thật ý nghĩa. Có những người về sau, khi đã làm cha, làm mẹ, họ quay lại gửi gắm đứa con của mình cho mẹ, như một sự tin tưởng, một sự nối tiếp, và điều đó giúp mẹ có thêm những ngày để yêu thương. Nhưng từ nay, mẹ sẽ không còn được gặp lại những gương mặt đáng yêu mỗi sáng, không còn nghe tiếng “chào cô, con về” nữa.

Đọc thêm »

Câu chuyện về bà sếp hám trai trẻ công sở

Câu chuyện về bà sếp hám trai trẻ công sở

Nhìn bà sếp sắp đồ ra đi, nhân viên ai cũng mở cờ trong bụng, đặc biệt là cánh đàn ông, con trai. Anh cũng mừng lắm, vậy là từ giờ, anh không còn bị bà sếp hành hạ nữa. Chị Hà ra vẻ ngạc nhiên,
doc truyen co giao thao nhưng thật ra, trong việc bà sếp chuyển công tác, có sự đóng góp phần lớn của chị….

Anh Lâm là nhân viên kinh doanh của một công ty nước ngoài. Anh thường rất tự hào về công việc của mình, bởi theo lời anh, ở chỗ anh làm, ai ai cũng tài giỏi, cũng “đẳng cấp” cả. Anh rất hài lòng với công việc của mình, vừa đúng chuyên môn, vừa lương cao, lại chẳng đến nỗi vất vả lắm. Anh cũng là người rất tâm huyết với nghề. Không như những công chức khác thường trốn việc, cắt xén giờ làm, anh Lâm tỏ ra rất mẫn cán. Anh đi làm từ sáng sớm và chỉ trở về nhà sau 6h tối. Vậy mà từ ngày thay trưởng phòng mới, anh cũng thay hẳn thái độ làm việc. Mỗi khi đến giờ đi làm, anh lại thở dài thườn thượt, vẻ mặt chán nản, uể oải. Tất cả là tại sự thay đổi nhân sự trớ trêu ấy. Trưởng phòng mới của anh là một người phụ nữ đã cứng tuổi mà vẫn chưa chồng, rất đồng bóng, khó tính với cấp dưới là nữ, nhưng lại dễ dãi với nhân viên nam. Mới đầu, khi bà ta mới về nhậm chức, nhân viên công ty đều hồ hởi vui mừng, anh cũng không nằm ngoài số ấy.

Họ cứ tưởng rằng sếp mới sẽ mang lại luồng gió mới, khích lệ tinh thần làm việc của mọi người, nhưng chẳng ai ngờ được rằng, đó lại là… “gió độc” làm mọi người phải “méo mặt”, theo cái cách mà họ hay thầm thì với nhau. Bà sếp tính tình rất lạ đời. Bà ta ra mặt phân biệt đối xử với nam nhân viên và nữ nhân viên. Với nữ nhân viên, chỉ cần làm có một sơ suất nhỏ, không vừa ý là ngay lập tức bị khiển trách, kỷ luật. Mỗi kì họp, bà ta đều ra sức “bới lông tìm vết”, soi mói để bắt lỗi nhân viên, từ công việc, cuộc sống tư hay cách các cô đi đứng, ăn mặc cũng bị bà sếp lôi ra để chì chiết.

Đọc thêm »

Hoàn hảo

Hoàn hảo?

Hàng năm cơ quan tôi thường tổ chức một chuyến du lịch, nhưng tôi đều từ chối vì quá bận việc nhà.

Vợ chồng tôi có một cửa hàng điện máy và chồng tôi là người đứng bán trực tiếp, kiêm luôn việc sửa chữa,
doc truyen co giao thao bảo hành sản phẩm. Đi làm về, lo cơm nước xong thì tôi tính toán sổ sách, gọi điện thoại lấy hàng cũng như giao hàng, và việc quan trọng nhất là đi thu tiền. Có những khách mối nhưng việc thu tiền nhiều khi rất “chua”.

Công việc cứ lu bù như vậy từ ngày này qua ngày khác, có những mùa làm ăn bận đến nỗi thực phẩm đã mua về để trong tủ lạnh rồi mà tôi không có thời gian vô bếp, cả nhà ăn cơm hộp cho xong bữa.

May là vợ chồng tôi có hai đứa con siêng năng và ngoan ngoãn. Thấy cha mẹ quá bận bịu, hai con tự lo mọi việc, những bữa trưa ăn cơm với cá hộp là chuyện thường xuyên và họp phụ huynh học sinh, hai đứa tự đem giấy mời của nhà trường tới nhờ cậu, chú đi họp thay ba mẹ.

Nội ngoại hai bên khen gia đình tôi hoàn hảo, vợ chồng chăm lo làm ăn, con cái chăm chỉ học hành.

Bận rộn như thế, nhưng chuyến du lịch năm nay tôi quyết định tham gia, không phải vì được rảnh rỗi mà vì vợ chồng tôi giận nhau.

Cơ quan cho phép mỗi nhân viên được kèm một người thân. Hai đứa con tôi oẳn tù tì, con gái thắng cuộc.

Suốt bốn ngày tôi và con gái cùng đoàn thăm thú những thắng cảnh nổi tiếng, ăn uống đủ món đặc sản, mua sắm nhiều thứ vui mắt…

Đọc thêm »

Chọn được chồng tốt đâu có dễ

Chọn được chồng tốt đâu có dễ!

Theo anh: "Phụ nữ muốn chọn được chồng tốt cũng phải học. Và muốn lấy được chồng tốt thì đừng chỉ đứng nhìn không thôi mà hãy suy nghĩ bằng cả cái đầu".

Luôn được vợ khen là người chồng tốt. Nổi tiếng vì thường xuyên xông xáo vào bếp, xắn quần lau nhà..., có cuộc hôn nhân hạnh phúc bên bà xã và hai đứa con,
doc truyen co giao thao anh Thanh (Hồ Tây - Hà Nội) cho rằng: Phụ nữ muốn chọn được chồng tốt cũng phải học. Và muốn lấy được chồng tốt thì đừng chỉ đứng nhìn không thôi mà hãy suy nghĩ bằng cả cái đầu.

Chào anh! Mở đầu câu chuyện có vẻ hơi đường đột nhưng xin anh vui lòng chia sẻ quan điểm về gia đình được không?

Ồ tôi rất sẵn lòng chia sẻ trong phạm vi hiểu biết của mình. Như bạn biết đấy, từ xa xưa gia đình được coi là nhân tố nhỏ làm nên xã hội. Cũng tương tự như vậy, gia đình là một phiên bản thu nhỏ của xã hội rộng lớn kia. Và các thành viên sẽ tạo thành một gia đình. Tuy nhiên nếu chỉ hiểu đơn thuần như vậy thì vẫn chưa đủ. Bởi vì nói đến gia đình, chúng ta còn phải nói đến sự kết hợp giữa cha với mẹ và giữa cha mẹ với con cái. Ba thành phần trong một gia đình gồm có cha – mẹ và con sẽ tạo thành một chân kiềng vững chắc, luôn có sự hỗ trợ và nâng đỡ, yêu thương nhau. Nếu gia đình thiếu đi một cột trụ, gia đình sẽ chịu thiệt thòi và mất mát.

Có vẻ như chính vì đã nắm được “chân lý” nên anh mới có được một gia đình hạnh phúc hơn 20 năm như vậy?

Tôi có thể coi đó là một lời khen tặng được không (cười)!? Tôi nói đùa với bạn thôi. Thực ra nếu nói rằng tôi nắm được “chân lý” nên mới có được một gia đình hạnh phúc cũng không đúng. Như tôi đã chia sẻ ở trên thì mỗi một gia đình cần thiết phải có ba thành phần. Nếu khuyết thiếu một trong ba thành phần đó thì chắc chắn gia đình của bạn sẽ không trọn vẹn. Và như thế cũng đồng nghĩa với việc, gia đình có hạnh phúc hay không hoàn toàn không phụ thuộc vào riêng một cá nhân nào đó.

Bạn cứ thử liên tưởng trong trường hợp tôi rất muốn và luôn phấn đấu cho cuộc sống gia đình mình được hạnh phúc nhưng vợ hoặc con tôi lại thích “phá đám” thì sẽ ra sao?! Chắc chắn là sẽ đại loạn rồi. Tôi nghĩ rằng không phải tự nhiên và đơn giản mà trong xã hội này có những gia đình mẫu mực hạnh phúc. Với tôi, những gia đình mẫu mực hạnh phúc thì mỗi thành viên trong gia đình đó đều phải cố gắng tôn trọng và vì lẫn nhau. Sự cố gắng ấy phải đặc biệt xuất hiện ở những con người tạo nên gia đình ấy.

Nhưng hiện nay, tôi thường nghe các chị em than vãn rằng: Cuộc sống của mình quá bất công so với chồng. Anh nghĩ sao về điều này?

Tôi cho rằng vợ chồng đã đến được với nhau là cái duyên, sau đó tồn tại được là ở cái nghĩa, cái tình, mức độ quan tâm… Một khi cuộc sống vợ chồng mà có những cái so đo thì đó chỉ là sự chắp vá đang chờ cơ hội để bục ra. Chắc chắn đó không phải là một cuộc sống gia đình hạnh phúc.

Gia đình đầm ấm là do cả hai vợ chồng phải biết thương yêu nhau. Biết tìm và khỏa lấp, thỏa mãn cho nhau những điều mong ước. Đôi khi không cần phải có những vật phẩm, quà tặng sa xỉ mới làm vui hài lòng nhau. Mà cái chính là những cử chỉ quan tâm đến nhau.

Nhưng tôi thấy nhiều chị em cho rằng cánh đàn ông chỉ mỏi “múa mép”, chỉ “lừa” xong được con gái của người ta thì bỗng trở thành một người khác – một gã chồng xấu chính hiệu?

Ngày nay nhiều chị em than vãn rằng chọn được chồng tốt vô cùng khó nhưng theo tôi không phải vậy. Chồng tốt hay xấu thường phụ thuộc nhiều vào các chị. Nếu lấy chồng xong, các chị cứ mang cái lý lẽ đàn bà khổ trăm bề: nào là mang bầu, sinh con, phục vụ nhà rồi đổ lỗi cho chồng không biết lắng nghe, không biết chia sẻ.

Các chị cứ luôn miệng cho rằng “số mình khốn khổ khi vớ phải ông chồng của nợ”. Rồi có nhỡ không may một ngày phát hiện ra chồng có bồ. Các chị cứ thế ngày đêm văng vẳng bài ca đay nghiến, kêu ca khốn khổ của mình bên tai chồng.

Còn có nhiều chị không ngại ngần mang chồng ra “xếp hàng” với vô số những ông chồng khác rồi để cho chồng người ta “thăng hạng” còn chồng mình thì dìm xuống bằng vô số những khuyết điểm mà theo các chị là “ăn hại”. Thử hỏi, cứ như thế thì làm sao chồng tốt với mình được?!

Có phải anh cho rằng “tội lỗi” đó là do phụ nữ?

Đọc thêm »

Hạ màn hôn nhân thực dụng

Hạ màn hôn nhân thực dụng

Vở kịch hôn nhân giữa chúng mình càng “có hậu” hơn khi trước ngày mình gây nhau, với lý do rất trời ơi đó,
doc truyen co giao thao anh đã xong khóa cao học.

Lá đơn ly hôn anh ném vào mặt em, sau cuộc cãi vã chiều nay, đã được em đặt bút ký. Vậy là kết thúc 5 năm hôn nhân vui ít buồn nhiều, chấm dứt luôn những dối lừa thực dụng.

Đã ngờ ngợ rồi sớm muộn gì cũng có ngày này, nhưng em vẫn không cam tâm. Phần mọi thứ diễn ra nhanh quá, phần lý do anh nằng nặc ly hôn nghe rất… trời ơi đất hỡi, em không kịp đón nhận, không kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Trước khi đến buổi tiệc với nhóm bạn, em đã hỏi xin anh. Tiệc tàn, nhóm rủ đi tăng hai là một quán karaoke gần nhà, sẵn bạn bè đề nghị, em gọi anh đến tham gia cho vui. Đối nghịch với sự nhiệt tình của anh qua điện thoại: “Chờ chồng một lát”; nửa tiếng sau, anh bất ngờ đạp tung cửa phòng karaoke trong sự sững sờ của mọi người. Anh xồng xộc lao đến, giáng em một bạt tai, giận dữ: “Cô bỏ chồng bỏ con đến đây tụ tập chơi bời. Nó đâu, trong nhóm này có nó phải không? Ngoài nó ra thì cô còn ngoại tình với ai nữa?”. Em chết sững. Bạn bè ngơ ngác. Về gây nhau thêm một trận, anh bỏ đi sau khi ném cho em lá đơn ly hôn viết sẵn từ lúc nào: “Tôi không thể tiếp tục chung sống với người vợ lăng loàn”.

Ngày trước, có người từng khuyên em, đừng cố công nuôi ong tay áo khi biết mình quyết định đến với nhau.

Đọc thêm »

Nhầm

Nhầm!

Đám cưới đang tưng bừng chúc tụng, cô dâu chú rể tươi rói, mãn nguyện, bỗng đâu một con bé ào vô, níu tay chú rể: “Ba ơi, ba không thương mẹ, thương con nữa hả ba? Sao ba lại bỏ mẹ con con?...”.

Mọi người bất ngờ, nhìn sững con bé. Nó khoảng 12, 13 tuổi, khuôn mặt xinh xắn, đỏ lựng,
doc truyen co giao thao đầy mồ hôi làm tóc tai nó bết bát. Hình như con bé vừa đi học về, còn mặc nguyên bộ đồ đồng phục...

Sau một lúc nhốn nháo, mấy cậu thanh niên trông dữ tợn, hùng hổ chạy đến nắm tay con bé kéo ra. Nó vùng vằng, giãy giụa, lăn ra đất khóc lóc, kêu ba. Nhưng, con bé yếu ớt không thể giằng co nổi với mấy tay thanh niên đang nổi giận: “Phá đám hả? Má mày biểu phải không?”. Nó nghe vậy, điên tiết la lên: “Mấy người nói bậy! Mẹ tui đang bệnh, tại mấy người đó!”. Rồi đưa đôi mắt như năn nỉ, như van lơn nhìn ba, nó khóc: “Mẹ bệnh nặng lắm ba ơi, mẹ nằm mấy ngày hôm nay rồi...”. Chỉ nói được đến đó, nó đã bị lôi khỏi đám cưới một cách dứt khoát. Chú rể bối rối, đứng chết trân nhìn nó. Nhưng một lúc sau, có lẽ đã trấn tĩnh lại, chú rể tiếp tục cuộc vui như không hề có chuyện gì xảy ra.

Chị bị sốc nặng từ lúc được tin họ đang chuẩn bị cưới. Chị đã thực sự mất tất cả. Chị suy sụp vì bị phản bội. Cả hai người họ như những người thân duy nhất của chị, sao họ nỡ đối xử với chị như thế? Cách đây mười mấy năm, cả gia đình chị xuất cảnh sang Mỹ, mình chị ở lại vì quá yêu anh, không đành lòng xa anh...

Đọc thêm »

Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

Bạn đang yêu hay chỉ là say nắng

Bạn đang yêu, hay chỉ là ‘say nắng’?

Tình yêu như là mưa, âm thầm ngấm sâu vào tim mình. Còn "say nắng" như một cơn sét bổ xuống tim và ta có thể cảm nhận ngay lúc đó.

Tình yêu chỉ có một, nhưng những điều na ná tình yêu lại rất nhiều. Có những lúc, tình yêu bắt đầu từ một cơn say nắng. Và cũng có khi,
doc truyen co giao thao người ta gặp gỡ rồi đến với nhau, nhưng chẳng được bao lâu thì vẫy tay tạm biệt, cũng chỉ vì nhận ra đó là một “cơn say nắng” thoảng qua.

Nhận định mình đang thích hay yêu

Có những người, “cơn say nắng” chỉ là đến bất chợt, sau vài lần tiếp xúc rồi sẽ mất đi, cũng chẳng thể hiểu được vì sao mình từng rung động trước người ấy. Như câu chuyện của Bùi Tuyết Nhung (Đà Nẵng): “Nhung cũng nhiều lần “say nắng” rồi cho nên thường hoang mang sợ mình sẽ vội vàng mà làm tổn thương cả đôi bên. Cho nên, những lúc cảm thấy mình rung động vì một người, Nhung thường yên tĩnh suy nghĩ, phân tích mình bị ấn tượng bởi điều gì từ đối phương, tự hỏi nếu họ không có những đặc điểm ấy mình có để ý hay không. Nhung làm như vậy là vì quan niệm tình yêu thì không cần có lí do gì, nhưng nếu chỉ là thích thì có muôn vàn lí do. Làm vậy, mình sẽ biết mình yêu hay chỉ thích thích mà thôi”.

“Say nắng” là thấy vui, còn yêu là chia sẻ

Cơn “say nắng” không phải chỉ đến với những F.A, mà có lúc nó nhắm vào những người đang có đôi có cặp. Rơi vào trường hợp này thật chẳng dễ dàng chút nào, bởi lòng vừa cắn rứt với người hiện tại, đồng thời vương vấn người mới và cũng hoang mang không biết đâu mới là người mình cần.

Đọc thêm »

Khi bạn gái thất tình

Khóc
Cứ khóc thoải mái nếu như bạn muốn trong vòng 48 giờ đầu tiên. Khóc khi bạn đau đớn sẽ giúp giải tỏa cảm xúc, giảm stress và giúp bạn bình phục trở lại một cách nhanh chóng hơn. Sau khoảng 2 ngày,
doc truyen co giao thao hãy cho phép bạn có một chút thời gian mỗi ngày để nhìn nhận lại cảm xúc và nỗi buồn. Đừng quá chìm đắm vào nỗi buồn. Nếu tâm trạng đã khá hơn, hãy bắt tay làm một số việc để giải tỏa cảm xúc và giúp bạn hàn gắn được vết thương lòng.

Nếu không thể quên người ấy, hãy tìm cách ghét họ
Bạn có nhận ra những điều tồi tệ người ấy gây cho mình? Cuộc sống của bạn bị đảo lộn và rối tung chỉ vì họ đùa cợt trên tình cảm của mình? Đừng cố bào chữa cho việc làm của người ấy, tất cả những gì bạn nên làm là "tự kỷ ám thị" rằng họ thật đáng ghét. Như thế bạn sẽ dễ dàng chuyển đổi trạng thái tình cảm dành cho họ.

Hãy đặt cho mình một giới hạn
Dẫu cho bạn cần một ít thời gian để học cách chấp nhận nỗi đau, để cho bản thân từ từ quen dần với cảm giác ấy nhưng chắc chắn phải có một giới hạn nhất định: một tuần, một tháng, hoặc giới hạn một khoảng thời gian cụ thể. Hãy nhắc nhở bản thân chỉ được phép đau khổ trong ngần ấy thời gian.

Khi gần đến cột mốc thời gian hạn định, bạn phải tăng tốc, nỗ lực hết mình và vượt qua những đau buồn ấy. Đặt ra một giới hạn về thời gian giúp bạn học cách dung hòa và không bị chết chìm trong những đau khổ của tình yêu.

Đọc thêm »

Lần thứ 3 hủy hôn vì chồng

Em năm nay 27 tuổi, em đang là nhân viên của tập đoàn lớn, lương tháng khá khẩm. Hiện tại em đang có thai được gần 2 tháng và là vợ sắp cưới của một người. Nhưng thực sự bây giờ em không muốn cưới nữa. Em thấy anh ấy không xứng đáng với doc truyen co giao thao em nên em muốn phá thai để đi tìm hạnh phúc khác cho riêng mình.

Thực ra đây không phải lần đầu, trước đó, em cũng đã từng hai lần đính ước với người khác. Lần đầu là khi em còn là sinh viên, em sống thử với bạn trai học cùng lớp. Anh ấy rất tốt với em. Tới năm em ra trường đi làm, em có thai. Khi ấy anh về xin gia đình cho hai đứa cưới nhưng bố mẹ anh không chịu vì anh còn chưa có công việc. Nhà anh lại nghèo không thể chu cấp được cho hai đứa. Quá tức giận, em quyết định bỏ thai để sống cuộc đời khác, không dính níu gì tới anh ta nữa. Mặc dù khi đấy anh có cầu xin em, anh chấp nhận làm đăng kí kết hôn để chính thức là vợ chồng của nhau nếu em chịu thiệt thòi chút mà thôi. Nhưng em không thể nào chấp nhận điều đó được. Cả đời con gái có cái đám cưới, làm sao có thể không tổ chức, chỉ về đăng kí rồi chuyển tới sống được. Và em tự đi phá thai, chấm dứt tất cả.

Đọc thêm »

Thứ Sáu, 21 tháng 3, 2014

Hoàng Hôn Trên Biển

Chiều nào Duy cũng ra biển . Duy ngồi đó, doc truyen co giao thao chờ mặt trời xuống . Lặng câm . Dáng Duy ngồi bó gối trên mỏn đá, dưới chân sóng tung bọt trắng xóa trong ánh tà dương ảm đạm tạo nên một bức tranh tương phản đẹp lạ lùng . Duy biết có nhiều kẻ nhìn mình . Nhưng cô mặc kệ tất cả . Đối với Duy, bây giờ, thế là hết . Cô không còn cảm nhận được thời gian và không gian xung quanh

Duy ngồi đó, mắt ráo hoảng nhìn đăm đăm ra khoảng không trước mặt, nơi có trùng trùng lớp lớp sóng bạc đầu đang nối đuôi nhau ào vào bờ, như chực nuốt chửng lấy Duy .
   Biển ôm lấy triền cát trắng, vỗ về thương mến . Duy thèm được như triền cát kia, thèm được biển ôm vào lòng, thèm được thủ thỉ kể chuyện với biển . Chỉ là chuyện trên trời dưới đất . Như cô thèm được nói và cần có người nghe . Duy thèm nghe một lời khuyên chân thành, thậm chí có thể là một câu chửi mắng thật tình . Nhưng xung quanh Duy chỉ có sóng biển và bờ cát trắng, đây đó trên biển lác đác những bóng người đi tắm về muộn, vội vã, không đóai hoài gì đến Duy . Duy thấy cô đơn, cô đơn kinh khủng .
   Sóng vẫn vội vã xô vào bờ, những bóng người trên biển vẫn vội vã quay về, không nhìn gì đến cô . Tại sao lúc nào người ta cũng vội vã như thế chứ ? Mẹ Duy đã vội vã ra đi với người khác ngay sau khi sinh Duy, để Duy âm thầm lớn lên bên người cha nhân ái . Nhưng định mệnh không để Duy yên, định mệnh vội vã cướp đi của Duy những gì thương yêu nhất . Ba Duy đã vội vã bỏ Duy lại mình cô đơn giữa hoàng hôn không bao giờ tắc, để ra đi vào một thế giới khác, bỏ mặc Duy lạc lõng giữa cuộc đời .
   Duy nhận được tin ba mất . Bầu trời quay cuồng . Đất như sụp xuống dưới chân Duy . Duy hôn mê suốt ba ngày để rồi tỉnh lại thì tất cả đã xong . Người ta nói thân thế ba Duy đã bị dập nát, không thể để lâu được . Bạn bè chia buồn, sụt sùi . Những người bà con khóc lóc bên cô, cô quắc mắt . Họ lập tức nín bặt . Và lảng ra xa . Duy nuốt nước mắt vào lòng . Đứng dậy viết đơn kiện tài xế chiếc xe tải đã đâm vào ba cô . Người đàn ông đó đã đâm vào xe ba Duy khi ông đang trên đường đi đón Duy tan học, cướp đi của cô nguồn sống duy nhất . Duy hả hê trước ý nghĩ trả thù . Duy ngoảnh đi trước dòng nước mắt của người vợ trẻ và đứa con gái xanh xao, yếu ớt . Hắn sẽ bị ở tù . Không thể làm ba Duy sống lại nhưng đủ làm Duy thỏa thích . Hắn phải trả giá .
   Chỉ hơn 10 ngày . Duy không còn là Duy của ngày trước nữa . Duy đi học lại . Lạnh lùng bạn bè lảng ra xa . Những lời chia buồn sáo mòn chưa kịp thốt ra đã đông cứng trên môi, trước vẻ giá lạnh của Duy . Đâu đó có tiếng thì thầm vợ người tài xế ngã bệnh . Những cái miệng đang đông cứng lập tức hoạt động . Tột nghiệp ! Duy mặc kệ tất cả . Mặc kệ những lời xì xào của bạn bè . Duy thay đổi rồi, Duy không còn tình cảm . Hắn ta phải trả giá vì đã cướp đi người thân yêu nhất của Duy . Trái tim Duy bây giờ còn trắng hơn vành khăn tang mà cô đang mang trên đầu . Hoàng hôn đã tắt lịm trong trái tim Duy .
   "Chào chị". Thằng bé nhảy từ mỏn đá này sang mỏn đá khác, ngồi xuống cạnh Duy . Duy nhìn nó, lạ lẫm . "Em là Biển". "Chào em" Duy nghe tiếng mình là lạ . Co lẽ thằng bé gầy gò, đen đúa này không đủ sức làm hại Duy như những kẻ khác nên Duy đã thấy thân thiện với nó ngay từ đầu, và ánh mắt quá đổi bình yên của nó đã làm trái tim Duy bớt giá lạnh ?
   "Chị thích ngắm biển lắm hả" "Ừ" "Chị thích hoàng hôn trên biển phải không?" "Ừ" "Em cũng vậy . Chiều nào em cũng ra đây ngắm biển". "Vậy à ?" Duy hơi xoay người lại . "Dạ . Em ngồi bên kia nên chị không thấy em đâu". Duy khẽ cười, dường như một chút nắng sót lại đang lấp lánh sau những đợt sóng . Thằng bé cũng cười phơi hàm răng trắng xóa, lấp loáng như bọt sóng .
   Thế là Duy và thằng bé quen nhau . Đôi khi suy nghĩ lại, Duy cũng chợt giật mình . Sao Duy có thể thân với nó như thế nhỉ ? Có lẽ nó trong sáng quá . Nó là thiên thần bay lượn trong sự thù hận vô cớ của Duy và sự hững hờ của người đời . Trong nó không có thù hận . Và có lẽ, nó không hề biết đó là cái gì . Trong nó chỉ có biển và những cánh buồm trắng . Còn Duy là cả một thế giới đối lập hoàn toàn với nó . Duy cô đơn trong cái thế giới đầy thù hận ấy, đôi khi Duy muốn thoát ra khỏi thế giới đó, nhưng Duy không thể . Duy thèm khát được bước chân vào thế giới của thằng bé nhưng cuối cùng đành bất lực, bị những sự thù hằn, ích kỷ nhỏ nhen lôi tuột đi . Mặc dù Duy biết, biển đã cố giúp Duy .
   Duy không thể hiểu nổi sao thằng bé lại thích Duy đến vậy . Duy có gì đâu ? Duy không hiền dịu, không đẹp . Duy lạnh lùng và kênh kiệu, khó gần . Duy hỏi, thằng bé cười : "Vì chị là người tốt, chị Duy". Duy là người tốt ư, Biển ? Em tin điều đo 'ư, Biển ? "Dạ" Tiếng dạ của thằng bé như tiếng sóng từ xa xô mạnh vào bờ đá, xô mạnh vào trái tim đang đóng băng của Duy, làm nó chao đảo, ngả nghiêng . Duy thảng thốt nhận ra đã từ lâu rồi Duy không có bạn . Lũ bạn dần dần xa lánh Duy, bên Duy chỉ còn lại biển . Bạn của Duy là những đợt sóng nhấp nhô trên mặt đại dương sâu thăm thẳm . Chỉ có biển mới hiểu được lòng Duy, chỉ có biển mới im lặng nghe Duy nói và hát ru Duy mỗi khi Duy chực khóc . Chỉ có biển tin cậy Duy .
   Chính ba đã cho Duy một trái tim có tiếng sóng biển và giờ đây, biển đã trao cho Duy lòng can đảm đểtiếp tục sống . Đứng trước biển, Duy thấy mình nhỏ bé . Duy có thể khóc mà không sợ bị nhạo báng . Dứng trước biển, Duy không cần phải hắc cao đầu, lạnh lùng nghinh mặt như khi đứng trước lũ bạn . Đứng trước biển, Duy không cần phải quắc mắt khi nghe một tiếng thì thầm hay một lời giả dối nào đó của những kẻ xung quanh Duy . Biển đã tin cậy Duy, chở che cho Duy . Và bây giờ là thằng bé tên Biển . Nó nhìn thấy ở Duy những gì đằng sau lớp vỏ bọc giả dối ? La `một tâm hồn người tốt, ư Biển ? Thằng bé không nói gì, chợt đứng thẳng dậy trước mặt Duy, chìa tay ra và nói một cách nghiêm nghị : Chúng ta là bạn nhé, chị Duy . Duy lưỡng lự . Nhìn sâu vào mắt thằng bé, bất giác Duy đặt tay mình vào tay nó, nói như một cái máy: Là bạn, Biển .
   Càng ngày Duy càng năng ra biển hơn, cả những khi trời còn rất sớm, chỉ đểchờ Biển . Ánh mắt của Biển chính là con nhóc Duy của mấy năm về trước, ngồi bên Biển, nghe Biển nói, Duy như sống lại tuổi thơ của mình, nơi có ngươì cha Duy yêu thương nhất ... Biển không phải là một chú nhóc, Biển chính là Duy - ngày - xưa đối lập hoàn toàn với Duy - bây giờ .
   Và một buổi chiều, Duy - ngày - xưa nói như hét vào mặt Duy - bây - giờ khi nghe Duy kể lại tất cả . Chị sai rồi . Ông tài xế đó có lỗi, nhưng chị không nên kết tội ông ta . Đó chỉ là một điều rủi ro trong cuộc sống . Lần đầu tiên thằng bé triết lý . Và lần đầu tiên Duy đối diện với lương tâm mình . "Nhưng ông ta đã cướp mất ba chị" "Còn chị, chị đã cướp mất chồng và cha của họ thì saỏ" Duy choáng váng . Biển trước mặt Duy bổng biến thành người phụ nữ xanh xao với đứa bé ngơ ngác . Duy chống cự yếu ớt . Nhưng chị phải trả thù cho ba chị . Thù gì, chị Duy ? Duy im lặng, quay nhìn Biển . Biển không nhìn Duy mà quay ra nhìn xa xăm tận cuối chân trời . "Ba em mất trong một lần đi biển . Mải mê đuổi theo luồn cá, ông không hay gió bão sắp tràn về . Mẹ em tần tảo nuôi em bằng những giọt mồ hôi nóng hổi, bằng những lời ru ngọt ngào không chứa một lời thù hận . Và em mang tên Biển . Nhưng em không ghét biển". Biển ngừng kể quay qua Duy : "Em vẫn yêu biển, bởi vì đó chỉ là một - điều - rủi - ro - trong - cuộc - sống, chị Duy ạ". Biển đột ngột đứng bật dậy . "Em về đây, chị Duy". "Biển". Duy gọi giật khi Biển đã đi khá xa . "Chị là người tốt, chị Duy". Tiếng của Biển thoảng trong tiếng sóng rì rào của một buổi hoàng hôn sắp tắt . Hoàng hôn lúc nào cũng đẹp, nhưng buồn lắm, Biển ạ .
   Biển !
   Chị đã đi xa . Để quên những gì đã xảy ra và làm lại một con người mới . Vắng chị, Biển nhớ ngắm hoàng hôn cho cả phần chị, để chị về, Biển sẽ kể chị nghe, được không ? Giờ này bãi biển chắc vắng người lắm, phải không Biển . Đi xa chị sẽ nhớ cả hai lắm, cho chị gởi lời chào đến biển, nha Biển . Dù đi xa, chị vẫn tin chị bãi nại, không kiện chú Toàn (người lái xe) nữa, nhưng chị không cần . Chị chỉ cần Biển tin chị là đủ . Đó là một điều - rủi - ro - trong - cuộc - sống, phải không biển ?

   Chị của Biển

Dấu Chân Trần Của Sóng

Dấu Chân Trần Của Sóng

Sự đổi thay bắt đầu từ cái tên cực kỳ mĩ miều mà vô cùng tang tóc . Cơn bão Linda . Nó vừa quấn vành khăn tang trắng vừa thầm nghĩ, có còn cái tên nào khác mĩ miều hơn nữa không ? Em trai nó như vừa giằng co với Hà Bá xong, doc truyen co giao thao mắt trân trối nhìn lên bàn thờ cha . Chỉ có tấm hình cũ kỹ nghi ngút khói hương . Không quan tài . Không nhà mồ

. Và không những vòng hoa kính viếng như bao đám tang khác . Mẹ nó ngồi một góc phòng . Im lặng . Nó biết, mẹ nó đang nuốt nỗi thống khổ vào lòng . Hoang mang và bần loạn . Khổđau và mất mát . Tất cả đang giằng xéo tâm can mẹ nó . Nhà ngoài anh thay mặt gia đình tiếp bà con đến thăm . Không vái trả, dường như anh cũng chỉ bày tỏ nỗi đau đớn của mình qua hai con mắt đỏ hoe, không nói một lời nào .
   Nó đi bên anh, giữa triền cát mênh mông gió . Biển quê nó hiền lành đến lạ kỳ .
   - Quê mình cũng có biển, chẳng hiểu sao mọi người kéo tuốt nhau vào trong đó ?
   - ...
   - Sao cha em không trở về như anh, như thằng út ?
   - Lịch sử trong đời đánh cá, chưa bao giờ có nhiều cá như hôm đó - giọng anh khản đặc, không âm sắc . Tàu như lạc vào một dòng chảy cá . Cá bơi thành từng đàn, từng đàn, đen kịt . Khi trong bờ báo ra sắp có bão cả tầu ngước nhìn trời trong veo . Lúc đó đàn cá hấp dẫn hơn bầu trời trong veo không bình thường kia nhiều .
   - Rồi sao nữa ? Nó gan lỳ, như dồn đẩy anh, bắt anh phải nhớ lại, phải hồi tưởng lại cái khoảng khắc kinh khủng đó .
   - Những cột sóng to lừng lững . To bằng cái nhà và to hơn cái nhà . Nó nuốt chửng tất cả trên mặt biển . Bác trai, anh và thằng út níu chung một cái phao . Biển hung dữ và khỏe như một gã đồ tể khát máu . Bác trai chỉ đủ sức thều thào trong tiếng gầm gào của sóng : "Cha già rồi, hai đứa ráng sống ... Mẹ và em Thùy ... cháu ..." Khi tàu cứu hộ của hải quân ra vớt thì anh và thằng út mê man, không còn biết gì nữa . Có lẽ bác ...
   - Khi cha em thả tay ra nhường sự sống cho anh và thằng út, em nghĩ là ...
   - Anh hiểu em định nói gì Thùy ạ . Nhưng anh xin em đừng bắt anh phải nhớ lại một cái gì nữa .
   Nó im lặng và thấy mình vô lý . Nhưng nó không thể và không thể nào chịu được cái đám tang không có cỗ quan tài . Sau tai ương, anh như không còn là anh nữa . Tất cả sụp đổ trong nó . Mọi niềm tự hào vào kiêu hãnh đều tan biến như chưa từng có bao giờ .
 
   Quay về trường, nó gạt bỏ tất cả mọi thứ mà nó hằng yêu quý. Đầu óc nó nung nấu đến bệnh hoạn cái đám tang không quan tài, không xác của cha . Đề thi học phần Môi trường làm nó nghẹn ngào . Kiến thức như chan với nước mắt . Nó bước ra khỏi phòng thi, bỏ lại sau lưng lời trêu đùa của bạn bè : váy dài điểm ngắn mà váy ngắn điểm dài . Đồ mất dạy, nó rủa thầm rồi đi về phía cổng .
   Bạn bè bảo nó có dáng dấp của Naomi Cambell . Chắc tại nước da đen giòn của nó . Cái chất giọng nằng nặng của con gái miền biển khiến nó không được tự tin trong mọi cuộc vui . Nhưng bây giờ thì nó biết, cần phải bóc tách dần, rũ bỏ dần từng thứ một . Nó lấy lại sự tự tin của tuổi trẻ, kiêu hãnh của sắc đẹp và luôn giữ cho mình một nụ cười đến mềm lòng nữa thế giới còn lại . Những bài thi của nó không còn nước mắt chan với kiến thức . Nó bỏ luôn thói quen cau có khi nghe bạn bè đùa trêu những câu vô bổ . Cuộc đời cần phải như vậy, nếu không thì nên nộp đơn thi vào trường dòng - nó nghĩ .
   Trước cữa phòng nó bắt đầu nhộn nhịp đủ loại xe, sang có, không sang cũng có . Và chủ sở hữu những chiếc xe đó cũng vậy, đủ kiểu . Nó nhịn cười trước bộ dạng của các chàng công tử . Tất cả dù thế này hay thế khác đều không hề có một chút gì của anh . Cuối cùng thì anh cũng bước ra khỏi cuộc đời nó . Đúng hơn là nó đã một mực xô anh ra và bỏ anh đứng lại một mình . Hôm đó biển u uẩn như trái tim nó . Biển lặng câm . Nó lặng câm và anh cũng lặng câm . Đến khi nó bắt đầu thích thú với cuộc chơi mới thì nó lại nhớ đến anh . Cũng chỉ tại bộ dạng xun xoe của mấy chàng công tử . Thuần, bạn của cùng phòng nói nhỏ vào tai nó :
   - Mi liệu hồn, tao thấy dạo này khác trước lắm .
   - Vẫn như ngày xưa thôi mà .
   - Ngày xưa ! Thuần kéo daì giọng . Thế anh chàng đánh cá của mi đâu rồi ? Hay là thích ở lại Hà Nội ?

Đọc thêm »

Mùa Rong Biển

Biển mùa hè đẹp như suối tóc xanh biếc của nàng tiên cá, doc truyen co giao thao được cài lên đó vô số đóa hoa màu vàng. Đó là những nhánh rong biển với vô vàn nụ tròn căng mọng nước bám đầy cành mềm, nhưng lại dòn như những cọng "phổ tai" mà tôi hay ăn món chè sâm bổ lượng . Kể cũng lạ, một thằng sinh viên như tôi vẫn không thể hiểu tại sao cứ cách mấy năm loài rong này lại nổi lềnh khềnh, dẫy đầy trên mặt biển .

Hôm đầu tiên xuống biển tôi đã ngẩn ngơ khi phát hiện vẻ đẹp lạ lùng của biển trong mùa rong nổi . Hôm sau tôi cũng bắc chước mấy đứa cháu vớt rong sau khi đã quan sát và nhận thấy có rất nhiều người vớt rong về phơi khô đem bán . Không ai thèm để ý tới ai và cũng không ai cười họ cả . Những ngày sau tôi vớt rong càng say mê, sự ngượng ngùng phút ban đầu trong tôi đã biến mât . Trong mắt tôi giờ chỉ có rong và rong .
   - Á!
   Tiếng kêu hoảng hốt làm tôi giật mình ngẩng lên và phát hiện ra chùm rong lớn mà mình đang vớt có một nhánh thật dài mà đầu kia của nhánh đang quấn quanh tay cô gái - chủ nhân của tiếng kêu vừa rồi . Bối rối trước gương mặt thanh tú với đôi mắt nâu to chứa ánh nhìn sâu thẳm, tôi buông chùm rong ấp úng.

Đọc thêm »

Người Vẽ Những Dòng Sông

Người Vẽ Những Dòng Sông

Bụp!

Một trái khế chín mủn rơi đúng ngay trang sách tôi vừa mở ra . Chưa kịp hoàn hồn thì ... bụp bụp, hai ba trái khế nữa liên tiếp nhắm vào đầu và lưng, tôi ngước lên - thằng nhóc tướng mạo đen thui, ốm nhách như con khỉ, truyen sex co giao thao thoăn thắc chuyển từ cành này sang cành kia rồi rơi xuống trước mặt tôi, khoanh tay bối rối - "Xin lỗi chị ! Em không cố ý".

Người Vẽ Những Dòng Sông
ảnh minh họa
Miệng nó nói xin lỗi mà tia nhìn ngổ ngáo chiếu thẳng vào mặt tôi không lộ chút gì "ăn năn" khiến tôi phát bực - "Đã ăn cắp khế còn làm bẩn hết quần áo người ta . Tính sao đây ?" - "Em đâu có ăn cắp . Chị ở Sài Gòn mới về nên không biết đấy thôi . Cây khế này "ngoại" cho phép em được tự do hái mà". Xời, đây là vườn của ngoại tôi . Ngoại tôi chỉ có đứa cháu duy nhất là tôi . Ở đâu lại "lòi" thêm đứa cháu dung mạo như khỉ thế này ? "Chị đừng giận . Bữa nào sáng trăng , Di sẽ chèo đò chở chị đi chơi sông . Thích lắm". Coi bộ nó cũng không đến nỗi ngố . Cũng biết "dụ khị" nữa chứ! "Giờ em phải về nấu cơm, lát nữa còn phải xuống rớ phụ anh Hai . Hẹn chị bữa khác nhé !". Nó quay người ... leo ngược lên cây khế, chuyền sang nhánh chĩa qua nhà bên cạnh rồi .. "bịch", thế là nó biến mất .
- Canh gì mà ngon thế hở ngoại ?
- Canh chua cá dứa đấy !

Đọc thêm »

Ngộ nhận

Cuộc sống của tôi là những chuỗi ngày lầm lẫn.. Và một trong những lầm lẫn lớn nhất của tôi là sự ngộ nhận về tình yêu . Điều này quả là quá cay đắng với tôi, truyen sex co giao thao khiến cho tôi khi mới biết yêu, thì đã sớm nếm ngay vị đắng của nó. Người ta - hay chính tôi - đã cho tôi nếm một cách "nhiệt tình".

Tôi cứ ngỡ rằng tình cảm mà anh dành cho tôi là "tình yêu". Những cử chỉ ân cần, lời lẽ nhẹ nhàng của anh đã đưa tôi vào giấc mộng êm ái . Tôi yêu anh bằng tất cả sự cuồng nhiệt của trái tim mình, tôi tôn sùng anh, tôi ... phải nói thế nào đây nhỉ, nói thế nào để diễn tả tình cảm của tôi dành cho anh đây, tôi không biết phải gọi tên nó là cái gì cho đúng nữa ? Tình yêu ư ? - Tôi không biết - Nhưng có lẽ vậy . Lúc gần anh tôi cảm thấy mình là một sinh vật bé nhỏ, muốn được chở che - và anh đã làm nhiệm vụ đó một cách xuất sắc.
   Tôi - một đứa con gái rất ngỗ nghịch, ngang bướng, luôn thích cắt tóc giống con trai ...Vậy mà trước anh, tôi lại răm rắp tuân theo những gì anh bảo . Trước anh, tôi thấy mình dịu dàng như "chưa từng có". Anh bảo tôi không được ngang bướng - tôi chỉ cười không cải lại, bảo để tóc dài - tôi để tóc dài . Và khi nóng quá, tôi cắt bớt đi, tôi lại thấy mình buồn, tại sao vậy ? Tại sao anh luôn là người điều khiển mà tôi chỉ là con Robot biết tí chút suy nghĩ? Tôi thích nghĩ về anh lúc một mình (dạo này mấy đứa bạn thường bảo tôi "Sao mày mơ mộng thế?"), tôi hay ký tên anh đầy lên vở - hình ảnh anh lúc nào cũng khắc sâu trong tôi, trong từng tế bào tôi có tên anh, ánh mắt anh, nụ cười anh. Ôi! Tôi yêu anh biết dường nào!

Đọc thêm »

Ngày Xưa Tôi Đã Yêu

Ngày Xưa Tôi Đã Yêu

Vậy là Huế đã vào đông. Từng cơn gió heo may se thắt thổi qua những con phố dài hun hút. Một mùa đông nữa lại đến. Một mùa đông nữa tôi xa anh. Một mùa đông nữa lặng lẽ ôm những kỷ niệm xưa, ôm những dày vò, tiếc nuối, truyen sex co giao thao khổ đau bằng cách tự trói mình trong một mớ câu hỏi " Vì sao ? "
  Anh !!
   Chiều nay tôi một mình ra phố. Một mình lang thang đón cơn gió lạnh đầu mùa . Phố vẫn như xưa, như những ngày hai đứa mình còn có nhau . Những vòng xe vẫn hối hả đi về. Mọi người vẫn cứ hút vào dòng xoáy thời gian. Tất bật. Vội vã. Hình như chỉ có tôi là lạc lõng trên vỉa hè đầy lá bằng lăng vàng sần, vào xạc cuốn theo chiều gió. Thọc tay vào túi áo khoác, tôi dừng lại ngơ ngẩn: Ngã sáu ! Về đâu bây giờ? Đường Hà Nội ? Đường Hùng Vương? Đường Bến Nghé? Đường Lê Quý Đôn? Đường Đống Đa ? ... Đôi chân tôi vẫn bước đi như là nó biết rõ cần phải đi theo đường nào . Và quả thật nó hơn tôi . Đường Ngô Quyền ! Ngày xưa ...

Đọc thêm »

Này Nhỏ Hãy Đợi Đấy

Này Nhỏ Hãy Đợi Đấy

Vẫn như thói quen ở Thành phố, sáng đầu tiên ở quê ngoại, truyen sex co giao thao tôi dậy thật sớm chạy bộ dưới cái se lạnh của buổi ban mai tinh khôi, trong sạch. Đường quê loanh quanh, cây trái xum xuê đan xéo vào nhau đong đưa theo gió nghiêng bóng xuống mặt đường.

"Rầm!" Nhớn nhác sao tôi đâm sầm vào một gã đi bên đường. Lướt nhìn khuôn mặt hắn: nai quá. Tôi đàn áp liền:
   - Ông là ai ?
   Hắn bốp chát lại:
   - Tôi là tôi .
   Bực mình tôi gắt lên:
   - Tôi hỏi ông là ai ? Ở đâu tới ? Mắt ông để ở đâu mà sao ông cản đường tôi .
   Hắn thản nhiên đáp:
   - Tôi là tôi, tôi ở đây tới đây, mắt tôi để dưới chân mày và tôi không cản đường ai cả. Còn mắt cô để đâu ?
   - Ở trên lỗ mũi ... Xíííí ...
   Tôi nạt hắn, định bụng cho hắn một bài học nhưng hắn đút hai tay vào túi quần miệng huýt sáo ung dung bỏ đi . Cái hành động của hắn làm tôi tức muốn điên lên. Tôi hét theo:
   - Này! Hãy đợi đấy .
 
   - Chào Vân. Tôi giật mình quay lại:
   - Sao ông lại biết tên tôi ?
   Hắn cảm thấy khoái chí với câu hỏi của tôi .
   - Tất cả mấy đứa nhóc trong xóm này là đồng minh của tôi . Hôm qua tôi đã chi trả cho chúng mười trái xoài tượng để được biết tên nhỏ.
   - Xí ... Tôi sẽ chi hai mươi trái xoài để chúng nó điều tra tên của ông. Tôi gằn giọng, hắn vẫn thản nhiên:
   - Khỏi đưa chúng nó, đưa cho tôi cũng được, tôi tên là Phong. Vân là mây, mây bay trên trời . Phong là gió, gió dìu mây đi .
   - Nhưng tôi không bao giờ đi với ông.
   - Còn tôi! ...
   - Im. Ông không được nói . Nói xong tôi dọt lẹ. Hắn gọi với theo:
   - Này nhỏ, hãy đợi đấy tập hai .

Đọc thêm »

Mùa thu cho em

Chiều tà. Vòm trời xanh ngắt đến chói chang trong nắng trưa cháy bỏng, truyen sex co giao thao chuyển sang hiền hòa êm dịu với những cụm mây bông nõn nà. Chiếc xe như tự nó chạy qua những con đường dài tít tắp, chở theo tôi lang thang, ngẩn ngơ hỏi lòng điều gì đã xảy ra trong quán nước, nơi bức tường vôi vàng nhạt đắp nổi hình ảnh các vũ nữ Chùa Tháp dịu dàng tới điệu múa Áp sa ra ...

Lần đầu tiên trong đời đến bệnh viện không có ai kèm, tôi cảm thấy vô cùng hoang mang và sợ hãi . Hàng trăm bệnh nhân đi vào với một bên mắt sưng tấy và ra đi với một mảnh băng trắng toát kỳ dị, để nhìn đời với một con mắt còn lại . Tôi vốn không cận thị hay mắt hột gì cả, chỉ mỗi tội khi năm học mới bắt đầu, cặp mắt có lẽ bị dị ứng phấn hoa gì đó, cứ đau nhức rất khó chịu, sách vở không xem lâu được. Lại nữa, xứ này xe cộ đông nghẹt, khói bụi như sương, tôi càng thêm khốn khổ. Đã trốn về thị xã, ông bác sĩ lại giới thiệu đến khám nơi đây, còn cho biết thêm có nguy cơ phải mổ, tôi thành ra chạy trời không khỏi nắng, đành thúc thủ mà vào bệnh viện Saint Paul.
   Người đông như kiến, chật vật lắm tôi mới lấy được giấy khám bệnh. Phòng 3B, chứ không phải 5C mà tôi mong đợi . Vừa bước vào đến nửa phòng, một cô y tá mập mạp đã quát tôi một chập vì tội đứng chắn tầm nhìn của một bác sĩ đang kiểm tra thị lực một bệnh nhân lớn tuổi nào đấy . Tôi lí nhí gì đó chính tôi cũng không hiểu, và cấp tốc rời khỏi điểm nóng. Cố làm ra vẻ thong dong nhàn hạ, tôi đi suốt cả dãy phòng khám bệnh đo kính mắt và tiểu phẫu đâu chừng chục bận, hy vọng trông thấy vị bác sĩ đáng kính mà tôi được giới thiệu . Nhưng hoài công ...
   Thế là tôi tiến đến bàn giấy của anh. Anh kiên nhẫn lắng nghe tôi trình bày, sau mấy lượt mời ngồi nhưng tôi cương quyết từ chối . Lòng chỉ mong mau mau rời khỏi chốn này, tôi tự nhủ nếu bị rầy ra sẽ rút lui thật lẹ. Ngồi xuống phỏng có ích gì bởi đứng lên tôi sẽ lập cập làm đổ ghế, rồi thì có trời mới biết tiếp theo tôi có té nhào xuống bậc thềm cao hay không. Bạn bè vẫn chế tôi suốt vì tội nhát gan chỗ đông người lạ, thật chẳng giống tôi chút nào khi hiên ngang lên bục giảng, giải thích cho đám học trò một cách hùng hồn như thế nào là một "relative clause" hoặc "Past Subjunctive" có gì khác biệt với "Past Simple".

Đọc thêm »

Cha ơi... con cần một chiếc áo ngực

‘Cha ơi... con cần một chiếc áo ngực’

Khi tôi 12 tuổi, tôi lo lắng rằng mình có thể không bao giờ phát triển ngực. Cơ thể tôi khá gày, da và xương, cẳng chân thâm tím, truyện cô giáo thảo một miệng đầy niềng răng và chẳng hề tìm thấy một đường cong.

"Mình sẽ mãi mãi là bé gái ư?" Câu hỏi ấy chập chờn trong tôi.

Tôi có chị gái và anh trai, nhưng họ gần như vô ích trong trường hợp này, người tôi cần là mẹ.  Bà đã qua đời ba năm trước trong một tai nạn xe hơi, để lại tôi với hố sâu đau đớn và hàng trăm cơn ác mộng. Tôi không thể tưởng tượng mẹ sẽ nói gì khi tôi phàn nàn về bộ ngực phẳng lỳ của mình, nhưng tôi dám chắc mẹ sẽ lắng nghe tôi, dành tặng vài lời khuyên và chia sẻ những bí mật tuyệt vời.

Trước khi đến phòng tập thể dục, tôi tò mò liếc nhìn xung quanh phòng thay đồ, xem đám bạn gái của tôi đã có vòng một phát triển chưa. Tạ ơn Chúa (tôi thầm nghĩ) vì Mary Jane Geller cũng phẳng lỳ như tôi ấy. Thế nhưng Linda Turrow, con bé có ngực đầy đặn. Tôi tin rằng Linda đã bước chân vào thế giới huyền diệu của "phụ nữ" và tôi không thể ngừng khát khao được như cô ấy.

Với hi vọng vòng một sẽ sớm thay đổi, tôi quyết định điều mình thực sự muốn và cần lúc này là chiếc áo ngực của riêng tôi. Tôi không thể chờ đợi hơn nữa.

Đọc thêm »

Quán mùa hạ

Lần theo mùi hương của kí ức, nàng lại tìm đến quán Lavender nằm lặng lẽ dưới tán cây mùa hạ. Phố mùa này vắng quá, truyện cô giáo thảo như thể toàn những người cô đơn trôi vô định trên nền một bức tranh lộn xộn và buồn.

Nàng bước vào quán, hài đỏ váy đỏ lúng liếng cả một khoảng không gian trầm lắng. Nàng nổi bật đến mức tất cả những người đàn bà đều ngoảnh lại nhìn nàng. Nhân viên phục vụ bàn bưng tới một cốc nước vối, mỉm cười hỏi:

- Chị gọi đồ uống bây giờ hay là đợi thêm chút nữa?

- Chị không có ý định đợi ai. Cho một ly café đen đá. Không đường.

Café đen sóng sánh, tóc nàng xõa mềm vai, dịu dàng như một bản dạ khúc về đêm mà sao nàng bỗng thấy mình nổi trội đến dị biệt giữa chốn này. Quán khá rộng được bài trí khéo léo, đồ đạc màu trầm dung dị giữa nền không gian màu tím. Cảm tưởng như đang ngồi giữa một cánh đồng hoa lavender trải dài, đẹp tựa một miền cổ tích. Nàng ngồi xoay lưng vào cửa sổ, cố ý đưa mắt tìm những bó hoa khô nằm hờ hững bên giỏ mây màu trắng. Nhưng có một người phụ nữ mới đến đã ngồi chắn ngang tầm nhìn của nàng.

Nên từ hướng này nàng chỉ có thể thấy khuôn mặt ấy, đẹp nhưng buồn, tuổi ước chừng ngoài ba mươi. Đối với nàng đàn bà ba mươi có một sức hút kì lạ. Đa số những người nàng gặp, một là họ cứ tưng tửng chả vội tin ai, hai là họ cứ yêu và yêu thôi. Tuyệt nhiên họ không mất công đi tìm dấu vết tình yêu như nàng của những tháng ngày hiện tại. Nhìn chị, nàng bỗng chạnh lòng nghĩ nếu cứ đợi chờ Phong thì tuổi ba mươi của nàng sẽ thế nào?

Đọc thêm »

Lỡ hẹn với yêu thương

Nếu lỡ dở dang, hãy xuống xe bình thản, truyện cô giáo thảo coi như lỡ một chiếc xe chật chội. Và rồi bạn sẽ tiếp tục chuẩn bị đủ tư trang cho một hành trình yêu thương mới, trên một chiếc xe khác, cùng một ai khác thực sự dành cho riêng bạn...

Bản năng con người tự sâu xa luôn thôi thúc họ tìm ra những điều mới mẻ. Đó có lẽ là lí do vì sao nhiều người có xu hướng chán ghét những thứ nhẹ nhàng, nhàm chán lặp lại trong cuộc sống hay tình yêu của họ. Những con người như thế khi yêu luôn khao khát có được những xúc cảm mãnh liệt nhất nhưng cũng là những con người ngốc nghếch nhất. Vì sao ư?

Yêu không phải là thứ gì đó ngọt ngào có thể kéo dài ra vô tận vì thực tế ngọt ngào chỉ có một cung bậc duy nhất, nó không hề mãnh liệt. Thứ mãnh liệt chỉ có là khổ đau khi con người ta gây cho nhau những vết thương khó lành rồi chạy đến xuýt xoa, sau đó lại làm nhau đớn đau bằng một cách khác.

Cả Chi và Duy đều đích thực là những con người như vậy. Cả hai người đều lao đi tìm kiếm những xúc cảm như thế để rồi giờ đây, họ như những con thú bị thương đang điên cuồng tìm ra lối thoát. Tuy rằng những nỗi đau đã khiến họ tỉnh táo ra nhiều lắm nhưng chẳng ai muốn quay đầu...

1. Huệ Chi ngồi đợi bên ngoài sảnh của một phòng triển lãm. Đã qua giờ hẹn phỏng vấn ông chủ phòng triển lãm - người đạt giải cao nhất trong cuộc thi nhiếp ảnh mới tổ chức gần đây. Nàng đợi đã quá 15 phút vẫn chưa thấy tăm hơi đâu cả. Điện thoại bắt đầu đổ chuông:

Đọc thêm »

Tiễn vợ ra đi

Có lẽ chẳng có cặp vợ chồng sắp ly hôn nào lại như nhà anh. Những câu nói ngọt ngào như một vở kịch. Từng lời khách sáo được dành tặng nhau để làm truyện cô giáo thảo cho cuộc ly hôn không nghiêm trọng, không nhiều đau đớn nhất có thể.

Anh không nói không rằng, lẳng lặng cùng chị gấp quần áo vào chiếc valy mà ngày cưới chị dùng nó để chuyển đồ đến ở cùng anh. Đây không phải lần đầu anh chứng kiến cảnh người đàn bà của đời mình bước ra khỏi căn nhà nơi hai vợ chồng cùng sinh sống nhưng sao lòng anh vẫn đau nhức nhối:

“Hay em ở lại đợi tới mai hãy đi, trời đang mưa gió thế kia mà em thì lại…”

Anh cố tìm đủ mọi lí do để níu giữ vợ mình lại như cố vớt vát chút thời gian quý báu bên người phụ nữ mà anh yêu thương. Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, anh đâu còn có thể gọi người đàn bà ấy bằng vợ nữa. Căn nhà này cũng sẽ chỉ còn lại mình anh đơn độc.

Vợ anh không nói được lời nào. Cô khóc từ đầu tới cuối kể từ buổi sáng bước chân vào nhà. Cô chạy lại, ôm chầm lấy anh.

Đọc thêm »