Làng ấy dần không chứa nổi thân hình gầy guộc, bốn mươi ký của cô giáo Thảo. Tôi biết vậy, bởi thời gian này, mỗi lần đi qua nhìn vào ngôi trường lại có cảm giác nó bé đi một chút. Hay tại học sinh lớn quá nhanh?
Thời gian đầu, khi mới về quê giữ chân văn thư, tôi thường nhắc đến giậu mồng tơi bao quanh trường tiểu học với mẹ. Mẹ tôi nấu canh mồng tơi với cá Rô gion rất ngon, nên đi đâu tôi cũng hay để ý đến giậu mồng tơi. Chẳng hiểu cây mồng tơi ở trường học ăn cái gì mà non tơ mơn mởn như thế, mặc dù nơi chúng mọc toàn là đá mồ côi, lô nhô, lố nhố.
Tay Chơn, trực bưu điện bảo rằng, đám trẻ con hay ra đấy đái thì nó mới tốt thế chứ sao. Cái giống mồng tơi là chúa thích món nước đái. Tôi cười, anh đến tuổi về vườn rồi hay sao mà nghiên cứu rau củ kỹ thế? Tay ấy cười hô hố, nói tiếp điều gì đó bùng nhùng, chẳng ra đầu ra đuôi.
Tay Chơn có lẽ là người đàn ông duy nhất trong làng. Tất nhiên, trừ đám thằng người suốt ngày đem vợ con ra làm túi đấm bốc mỗi khi say rượu và mấy ông cụ không còn đuổi kịp lũ gà phá vườn.
Làng này tồn tại như một điều kỳ cục. Nghe mấy ông cụ tán chuyện thì nó đã có từ thời Nam Bắc phân tranh. Mạc Đăng Dung trên đường chạy lên phía Bắc, để lại một đám tàn quân yếu bệnh giữa đường nên sau đó thành làng.
Xét về địa thế, thì câu chuyện có vẻ đúng, bởi làng nằm trong một thung lũng tách biệt, đá mồ côi nhiều như củ cải, cam chanh bòng bưởi không mọc nổi, đâu đâu cũng chỉ trồng toàn ngô. Mấy năm trước, những bắp ngô bé tí, ngọt lừ còn thấy nhiều, trẻ con có cái thú trộm ngô rồi ngồi châu đầu nướng ăn, người lớn thì tử tế hơn, nướng ngô trong bếp. Vài năm nay trồng toàn ngô răng ngựa, thứ chỉ để nuôi lợn gà.
Đình thần của làng thờ một cái yếm lớn. Điều đó, làm tôi nghi ngờ thêm về tính xác thực của câu chuyện nguồn gốc làng. Lẽ nào tên phản phúc họ Mạc đã giấu giếm đám đàn bà con gái hết hạn sử dụng ở đây để đỡ mang thêm tiếng bội bạc chăng?
Như bao nhiêu trẻ con trong làng khác, tôi lớn lên với đám ngô khoai, chẳng biết gì về thế giới bên ngoài. Chỉ biết rằng ở nơi đó có nhiều trong sách vở, là nơi con trai có thể chơi với con gái mà không bị trêu chọc, nơi người ta tha hồ tự do, ăn kẹo mút, một thế giới thiên đường.
Tất cả trẻ con ở nơi này khi thành người lớn đều bỏ đi tìm thiên đường.
Trong làng chỉ còn trơ lại toàn ông bà già và những kẻ vô công rồi nghề, rượu chè, cờ bạc, công việc hằng ngày là hành hạ người khác, ném chó chửi mèo.
Tay Chơn nghe nói đã từng là một tay giang hồ tứ chiếng. Dù từ khi về làng, hắn khá hiền lành, trở thành củ khoai, hạt lúa. Hắn xấu tướng, mới gần ba mươi mà như đã bốn mươi. Răng vổ, bị nhiễm tetracyline nên vàng vàng, xỉn xỉn. Khuôn mặt như bánh bao thiu, ngày này qua ngày khác cứ nghền nghệt ra phía sau quầy tính tiền ở bưu điện duy nhất trong làng. Hắn lùn, bụng to như trống cái, hay nói những câu đùa cợt vô duyên…
Tuy vậy, người ta rất nể hắn, nhà ai có con gái lớn cũng nhăm nhe gả cho hắn. Hắn là niềm mơ ước của biết bao cô gái. Có lẽ vì hắn là người duy nhất trong làng …đeo kính cận.
Ngày cô giáo Thảo về làng là ngày Vũ Thủy, mùa xuân. Cô giáo ướt nhẹp. Mái tóc dài ép vào khuôn mặt gãy, làm mắt cô sâu hơn. Thằng bé ngồi trú mưa trong bưu điện, níu tay mẹ sợ hãi. Tay Chơn ngẩng mặt lên lơ đãng hỏi, cô tìm ai? Cô chào thân thiện, nhưng không trả lời câu hỏi của hắn khi đi vào, điệu bộ hệt như những thục nữ khác. Tuy nhiên, cái cách cô ngồi xuống đã tố cáo cô. Hai chân hơi giạng ra, nước chảy tong tong.
Thằng bé đã bớt sợ hơn. Cô nhìn nó cười hiền, thậm chí còn đưa tay vuốt má nó. Người mẹ sung sướng, nét mặt tươi cười dãn ra, cảm tưởng một phần của mình trong đứa con trai đã tới gần cô gái lạ, một cô gái thật là lạ, lạ theo kiểu cao sang…
Cô gái ấy khác biệt rất nhiều so với những cô gái trong làng. Người mẹ kín đáo nhìn kỹ cô. Có lẽ sẽ chẳng ai ngăn được bà ta nhìn vào tận chân lông cô nếu tay Chơn không hắng giọng một tiếng dài, khàn khàn đục đục đờm trong cổ.
Bà mẹ giật mình, lơ đãng, a, trời hết mưa rồi con. Cảm ơn chú Chơn nhé, chào cô. Bà bế thằng con lên, hơi đưa người về phía sau để cân với trọng lượng nó ở phía trước, lững thững đi ra ngoài trời ẩm ướt, mặt đất lỗ chỗ vệt nước để lại, có những vệt to như mắt mèo hoang hoặc một bông hoa dâm bụt be bét.
Trong bưu điện chỉ còn trơ ra khuôn mặt tròn xoe của tay Chơn và khuôn mặt dài ngoằng của cô giáo Thảo.
Tôi bước vào.
Phải nói, tôi thấy hơi choáng khi cô Thảo bất ngờ quay ra. Một khuôn mặt gây ấn tượng đến rợn người. Nước còn ướt đẫm trên từng sợi tóc mai thòng xuống. Cặp môi mỏng dính, thâm sì lại vì lạnh. Và ánh nhìn len lén, sợ sệt. Cô gái như con quỷ nhỏ chưa biết hút máu người đang bị bao vây bởi một loạt nạn nhân tương lai của mình.Đọc thêm »
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét