Con sông mùa này trong vắt và mát rượi. Trưa chiều luôn có từng tốp trẻ tắm táp, đùa nghịch phía thượng nguồn, dưới là đàn trâu đằm mình sau bữa cỏ no nê.
Tôi ngồi trên bờ, dứt dứt những cọng cỏ gà, chờ để lùa trâu về. Cạnh bên là bụi dong, hoa nở đỏ chót như mời gọi, ngày qua ngày tôi ngắm chúng từ lúc chớm nụ đến khi héo rũ, chẳng buồn hái để nhấm nháp thứ mật ngọt ngào như hồi bé.
Quê tôi, phần đa các ông bố, các anh trai trẻ đều đi làm ăn xa. Đàn bà con gái ở nhà làm ruộng, làm đồi, chăn lợn chăn gà. Cuộc sống đã khấm khá hơn rất nhiều ngày trước nhưng đàn ông vẫn cứ biền biệt như thế, chẳng hẹn ngày về.
Trưa hôm ấy khi tôi đang ngồi đằm mình như mọi khi, dưới bóng một cây sung già, chợt nghe tiếng khóc thút thít quanh đấy, lần tìm đến thì thấy Chiều đang tấm tức khóc, đôi vai gầy rung lên.
Chiều ở xóm bên kia sông, cùng học chung trường cấp ba với tôi. Thấy bước chân cạnh bên, Chiều giật mình hoảng hốt định bỏ chạy nhưng có lẽ vì mệt hay vì ánh mắt tôi đầy cảm thông và lo lắng nên Chiều ngồi lại, lấy tay quệt nước mắt: Sao Nhạn sang tận bên này làm gì thế? Chiều ngập ngừng hỏi. Tôi không trả lời mà ngồi xuống bên cạnh Chiều, bất chợt Chiều ôm lấy tôi nức nở: Nhạn đừng nói với ai nhé, tớ có bầu rồi... là do... bố cậu. Tôi như sét đánh bên tai, đẩy Chiều ra và nhìn thẳng vào đôi mắt đang đẫm nước.
Cả cái xã này, ai cũng biết bố tôi đã cứu sống Chiều khi nó bị ngất bên bờ sông cách đây mấy tháng, chính việc này cũng khiến tôi thấy tự hào vô cùng, bà con lối xóm ai cũng hết lòng ngợi khen. Vậy mà giờ đây, tôi lại vừa nghe thấy một điều khủng khiếp.
Sau lúc gặp Chiều, tôi như kẻ mất hồn, Chiều nói chỉ tôi với nó biết chuyện này thôi, nó muốn tôi giúp gì đó và tôi bảo hãy bình tĩnh, cho tôi mấy ngày để tìm cách giải quyết.
Đọc thêm »
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét